Việc rơi lệ ngay trên bàn cơm quả là thất lễ, Quan Thúy Nhi cảm thấy áy náy, không dám ngẩng đầu nhìn ai. Nàng gần như dúi mặt vào trong chén, lẳng lặng dùng bữa.
Lê Tường cũng hiểu, đây mới là ngày đầu tiên, mọi người cần có thời gian để thân thiết. Nàng không thể đòi hỏi biểu tỷ lập tức cởi mở, thoải mái. Cứ để Quan Thúy Nhi có thêm thời gian để từ từ hòa nhập vào gia đình ta.
Cứ thế, ba người dùng bữa trong sự yên tĩnh. Dùng xong, Quan Thúy Nhi vẫn giành việc rửa chén bát. Lê Tường thì đi ôm cỏ khô về lót thêm đệm giường cho nàng.
Hiện tại đã là cuối thu, nhà nàng lại sát cạnh bờ sông. Buổi tối, hơi nước rất nặng, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần trải thêm một lớp cỏ khô lên đệm, sẽ không còn cảm giác giá buốt và ẩm thấp khó chịu kia nữa.
Chờ sau khi thu dọn đâu vào đấy, mặt trời cũng đã khuất dần sau dãy núi. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng ch.ó sủa vọng lại từ trong thôn.
Lê Tường chợt cảm thấy có điều kỳ lạ, suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy tiểu hài nhi nhà đối diện chạy ra ngoài chơi, nàng mới bừng tỉnh nhận ra sự bất thường là ở đâu.
“Nương, sao hai ngày nay Kiều thẩm không mắng c.h.ử.i người? Ngày thường vào giờ này, nhà đối diện đã ầm ĩ lên rồi chứ?"
“Bà ta ư? Phu quân của bà ta đã trở lại rồi. Vốn dĩ Ngũ Đại Khuê đã chán ghét việc bà ta gây chuyện làm hắn mất mặt, cho nên dù bà ta có muốn mắng c.h.ử.i cũng phải cố gắng nghẹn lại trong họng, không dám phát ra bên ngoài.”
“Khó trách a…”
Thảo nào mấy ngày này lại an tĩnh đến thế, hóa ra là phu quân bà ta đã về. Nếu không phải trời đã tối, Lê Tường quả thực muốn chạy qua nhà đối diện nhìn một chút, xem rốt cuộc nam nhân có thể chế ngự được Kiều thẩm kia có dung mạo ra sao.
Nói đến cũng thật kỳ quái, rõ ràng hai nhà ở đối diện nhau mà nguyên chủ lại chưa từng gặp mặt Ngũ Đại Khuê bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy chuyện này có thể giải thích là do nguyên chủ thường xuyên phải ở trên thuyền, ít khi có mặt ở nhà, nhưng những ngày lễ ngày Tết thì sao, nàng ấy đâu phải đi thuyền, tại sao vẫn chưa từng gặp qua đối phương?
Dù sao người này cũng chẳng liên quan gì đến chuyện nhà mình, Lê Tường chỉ cảm thấy lạ lùng một lát rồi ném nó ra sau đầu, không còn bận tâm đến nữa.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ, gà trong thôn còn chưa kịp cất tiếng gáy đầu tiên, nàng đã thức giấc. Nàng nhớ hôm nay cả nhà phải vào trong thành bán bánh bao, cho nên cần phải nhồi bột sớm một chút.
Tối hôm qua, phụ thân nàng đã nghiền xong hết tiểu mạch. Nàng vốn muốn làm hết sạch chỗ bột mì này, nhưng nghĩ lại vẫn nên lấy ổn định làm trọng. Hôm nay chưa rõ tình hình bán bánh bao sẽ ra sao, vì vậy nàng cứ làm ít một chút thì hơn.
Lê Tường múc khoảng mười cân bột mì ra. Đúng lúc nàng đang thắp đèn, chuẩn bị cho nước vào bột, thì cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Nàng vội quay đầu nhìn, hóa ra là phụ thân bước vào.
“Tương Nhi, con cứ đong đủ bột và nước đi, rồi quay vào ngủ thêm một lát nữa. Phụ thân sức lực lớn, để phụ thân nhồi bột cho.”
“Hắc hắc, phụ thân, người không nói thì con cũng phải qua gọi người thôi. Nhiều bột mì như vậy con đâu thể nhồi nổi.”
“Được, chờ ta đi rửa tay đã.”
Những thứ đồ ăn thức uống này cần phải chú trọng sạch sẽ. Lời này do Lê Tường răn dạy mọi người, điều quan trọng nhất là những người trong nhà nàng đều nghe lời và ghi nhớ cẩn thận. Đây chính là điều khiến nàng vui mừng nhất.
Rất nhanh, Lê Tường đã trộn bột và nước xong. Việc còn lại chính là của Lê Giang.