“Tổng cộng bốn mươi bốn đồng bối nha, ngươi tự mình đếm đi. Ngươi buôn bán vất vả như vậy, không cần thiết phải tặng thêm. Ta đâu có thiếu mấy đồng bối đó đâu, tấm lòng của ngươi, ta xin nhận là đủ rồi.”
Lê Tường: “……”
Đúng là gia đình giàu có bậc này, cho dù đối phương chỉ là một gã nô bộc, nhưng túi tiền của hắn cũng rủng rỉnh hơn cả gia sản nhà nàng.
Nàng vội vàng gói hai mươi cái bánh bao đựng vào trong hộp đựng thức ăn người kia mang theo, sau đó mỉm cười tươi tắn tiễn người rời đi.
Bán được hai mươi hai cái, trong rổ chỉ còn tám cái. Tám cái này bán cũng rất nhanh, Lê Tường chỉ cất tiếng rao hai lần đã bán xong.
Chẳng qua hôm nay nàng trộn thêm nhiều bột mì nên bánh bao cũng nhiều hơn hôm qua. Nàng còn phải chạy đi chạy lại nhiều lần nữa, cho nên không dám chậm trễ chút nào. Sau khi bán xong xuôi, nàng mang theo chiếc rổ vội vã trở về thuyền.
Chạy qua chạy lại vài lần, tổng cộng đã bán được năm rổ bánh bao. Ngay tại lúc nàng chuẩn bị cất tiếng rao hàng cho rổ thứ sáu thì một vị nam nhân mập mạp đi qua gọi nàng lại, nói muốn thương thảo chuyện mua bán với nàng.
Lê Tường nhận ra nam nhân này. Hôm qua lúc bán bánh bao, nàng có đi ngang qua một nhà tên là trà lâu Cửu Phúc. Cũng ngẫu nhiên nhìn thấy nam nhân này ra tiếp đón khách khứa, những người đó đều gọi hắn là chưởng quầy Miêu.
“Chưởng quầy, nếu muốn đàm luận chuyện buôn bán thì cũng được, nhưng xin ngài chờ ta bán xong rổ này đã? Đừng làm chậm trễ thực khách tới dùng điểm tâm sớm.”
Chưởng quầy Miêu sửng sốt, hắn thật không ngờ tiểu cô nương này lại phản ứng sắc sảo như vậy.
“Không chậm trễ, không chậm trễ! Tiểu cô nương còn dư lại bao nhiêu bánh bao, ta sẽ mua toàn bộ số đó!”
“Thật sao?! Ngài mua hết toàn bộ ư?!”
Lê Tường vội vàng tính toán. Hôm nay nàng đã bán được một trăm năm mươi cái bánh bao, trên thuyền còn dư lại hơn bảy mươi cái, cộng thêm trong rổ còn ba mươi cái nữa...
“Chưởng quầy, tổng cộng còn một trăm cái bánh bao, ngài thật sự muốn mua hết toàn bộ sao?”
“Tự nhiên là thật.”
Chưởng quầy Miêu cười sảng khoái, hào phóng lấy ra một trăm đồng bối từ trong áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta đưa trước cho ngươi một trăm đồng này coi như tiền đặt cọc, chờ tới khi ngươi gói đủ số bánh bao đã hứa mang đến đây, ta sẽ trả nốt một trăm đồng còn lại. Thế nào? Giờ thì có thể cùng ta đi nói chuyện được rồi chứ? Ngay tại trà lâu Cửu Phúc này thôi.”
Lúc này Lê Tường mới gật đầu, nàng đi theo Chưởng quầy Miêu cùng vào trà lâu Cửu Phúc.
Nàng cũng hiểu được đại khái mục đích mà Chưởng quầy Miêu muốn nói, trong lòng cũng ý muốn bán đi, chỉ là bánh bao trên thuyền đã bắt đầu hấp, cần phải lập tức báo cho phụ thân nàng mang số bánh bao đó tới đây sớm một chút.
Lê Tường nói suy nghĩ của mình cho Chưởng quầy Miêu nghe. Vừa dứt lời, Chưởng quầy Miêu liền lập tức gọi tiểu nhị tới, thu dọn rổ bánh bao của nàng, rồi bảo hắn ta mang đến chỗ thuyền neo để tìm người nhà. Chưởng quầy Miêu đã phái người đi thay, coi như tiết kiệm được một phần sức lực cho Lê Tường.
“Chưởng quầy Miêu, có chuyện gì, ngài cứ nói thẳng ra đi.”
“Tiểu cô nương, không cần đợi phụ thân ngươi tới sao? Ngươi có thể tự mình làm chủ được mọi chuyện ư?”
Lê Tường khẽ nhíu mày.
Chờ phụ thân tới để chứng kiến nàng tranh biện về giá cả với người ta, để ông ấy mở rộng tầm mắt sao?
“Không cần, việc bán bánh bao này, ta có thể tự mình quyết định.”
“Thật lanh lợi, ta chưa mở lời mà ngươi đã đoán được ý đồ của ta.”
Chưởng quầy Miêu cười tủm tỉm rót cho Lê Tường và bản thân hắn một chén nước, sau đó lại cầm một cái bánh bao, rất nghiêm túc c.ắ.n thử một miếng.
“Ừm... Quả nhiên hương vị giống hệt chiếc bánh ta đã ăn hôm qua. Lớp vỏ bên ngoài trắng mịn, mềm xốp, nhân bên trong lại tươi ngon lạ lùng, kết hợp với nhau vô cùng hài hòa.”
Hắn ăn hai miếng đã hết cái bánh bao lại uống một chén nước. Đến lúc này, hắn mới đi vào vấn đề cốt lõi.
“Tiểu cô nương, thật lòng mà nói, ta muốn mua phương pháp làm bột mì của ngươi.”
“Phương pháp làm bột mì?”
“Không sai, chính là bí quyết làm bột mì.”