Chưởng quầy Miêu nhịn không được lại ăn thêm một cái bánh bao nữa.
Kỳ thực, ngay hôm qua, khi hắn nhìn thấy những chiếc bánh bao trắng trẻo, mập mạp này đặt trên bàn của khách nhân, hắn đã nảy sinh ý đồ.
Chờ tới khi sai tiểu nhị đi mua trở về ăn thử, hắn lập tức cảm giác mình rơi vào thế bắt buộc, quyết chí phải có được bí quyết này.
“Lê cô nương, có phải bánh bao nhà ngươi làm bằng bột mì không?”
Lê Tường gật đầu. Chuyện này đâu cần thiết phải giấu giếm, hai ngày nay nàng luôn vào trong thành mua tiểu mạch, người ta chỉ cần để tâm một chút, nhất định có thể tra ra được.
“Đầu bếp của trà lâu ta cũng dùng bột mì để làm các món ăn, nhưng họ chỉ làm ra được mì sợi hoặc bánh rán. Dù đã thử qua không biết bao nhiêu lần, vẫn không cách nào tạo ra được hương vị mềm xốp như thế này. Ta nghĩ chắc chắn cô nương có một loại bí quyết nhồi bột đặc thù nào đó, mới có thể làm ra được những chiếc bánh bao tuyệt diệu như vậy.”
Lê Tường lại gật đầu.
Loại bột nở lên men, người bình thường đâu thể làm ra được.
“Do đó, ta muốn mua phương pháp làm bột mì này của ngươi, không biết ý của ngươi ra sao?”
Nói xong, Chưởng quầy Miêu lập tức hướng ánh mắt đầy chân thành nhìn Lê Tường.
Nếu là một tiểu cô nương nhà quê chưa từng thấy qua phồn hoa đô thị, bị người ta nhìn chăm chú như vậy, e rằng đã sớm hoảng loạn mất hồn vía rồi.
Nhưng Lê Tường thì khác, nàng đã bàn chuyện làm ăn này quá nhiều lần, thậm chí nàng còn gặp qua không biết bao nhiêu nhân vật còn lợi hại hơn nhiều so với Chưởng quầy Miêu.
“Chưởng quầy Miêu, ta sẵn lòng bán phương pháp làm bột mì này, chỉ là ta vốn là một tiểu nha đầu chưa từng trải sự đời, không hiểu biết về mặt giá cả, không biết ngài tính toán muốn trả bao nhiêu?”
Chưởng quầy Miêu nhướng mày, thầm nghĩ nha đầu này không đơn giản, vì vậy hắn đành phải nâng cao cái giá mình đã chuẩn bị sẵn lên thêm một chút nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Năm lạng ngân lượng thì sao?”
Vừa nghe xong, sự thất vọng liền hiện rõ trên gương mặt Lê Tường.
“Chưởng quầy Miêu, xem ra ngài chẳng hề có thành ý.”
Nói xong, nàng lập tức đứng dậy muốn rời đi, khiến cho Chưởng quầy Miêu sửng sốt. Phải biết rằng, năm lạng bạc ấy tương đương với năm ngàn đồng bối.
Trước khi đưa ra cái giá này, hắn đã cân nhắc khá kỹ càng. Đối phương chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi ở nông thôn, hắn tin rằng cái giá này đã cực kỳ tốt rồi. Nào biết đâu vừa nghe xong, nàng không nói hai lời lập tức muốn đứng dậy rời đi?
“Cô nương dừng bước! Nếu ngươi không hài lòng với cái giá này, vậy chúng ta có thể tiếp tục thương thảo. Nào, nào, ngồi xuống uống chút trà đã.”
Lê Tường lại một lần nữa ngồi trở về, đi thẳng vào vấn đề: “Chưởng quầy, hôm nay ta chỉ bán lượng bánh bao làm từ mười cân bột mì, tổng cộng đã thu được năm trăm đồng bối. Khấu trừ chi phí, ta chỉ cần cố gắng chừng nửa tháng là có thể kiếm được năm lạng bạc. Thật sự ta đâu cần phải vì năm lạng bạc nhỏ nhoi này mà bán đi bí quyết làm bột mì cho ngài.”
Nàng có thể nói trắng ra như vậy, Chưởng quầy Miêu cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Hắn kinh ngạc: một là vì tiểu nha đầu này dám nói thẳng tuột như vậy, hai là vì việc bán bánh bao lại có thể kiếm được nhiều đến thế.
Mỗi chiếc bánh bao giá hai đồng bối. Hôm nay riêng vị khách này đã mua một trăm chiếc, tính thêm số bánh bao nàng bán được từ trước, tổng cộng xấp xỉ năm trăm đồng bối. Quả thực, nếu so với số tiền đó, năm ngân bối lại là quá ít.
Chưởng quầy Miêu tinh tế cân nhắc trong lòng. Thiếu chủ đã trao cho hắn quyền đàm phán tối đa một trăm ngân bối, chi ra năm mươi ngân bối chắc chắn không có gì đáng ngại.
“Nếu là năm mươi ngân bối, cô nương thấy thế nào?”
“Năm mươi ngân bối… Điều này có thể chấp nhận. Nhưng đây không phải là một giao dịch mua đứt. Sau này, nếu có người khác muốn mua phương thức này, ta vẫn có quyền được chuyển nhượng.”
Chưởng quầy Miêu lặng thinh. Xem ra, hắn đã quá coi thường nha đầu lanh lợi trước mắt.