Thiến Thiến kinh ngạc nhìn về phía bóng người mơ hồ bên cạnh, người này là Hứa Đình Tri? Hai người này đi cùng nhau vào lúc đêm hôm khuya khoắt để làm gì?
Lần trước cô ấy về nhà, Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri vẫn chưa ở bên nhau, bây giờ hai người vẫn chưa kết hôn. Mặc dù thím Kim biết hai người đang tìm hiểu nhau nhưng không nói với Thiến Thiến, vì vậy bây giờ cô ấy mới ngạc nhiên như vậy.
“Xin chào.”
Hứa Đình Tri bình tĩnh chào hỏi, không hề có cảm giác căng thẳng khi bị bắt gian, anh vốn dĩ là chính cung, không có chuyện gì gọi là bắt gian.
TBC
Thiến Thiến cố nuốt nước bọt, vậy là cô ấy nghĩ đúng rồi sao?
Tần Trúc Tây cười nói bên tai cô ấy.
“Tôi đang tìm hiểu anh ấy, gần đây chúng tôi định kết hôn, đến lúc kết hôn chắc chắn sẽ mời hai người đến uống rượu mừng.”
Thiến Thiến: Quả nhiên!!!
“Cô đừng ngạc nhiên như vậy được không, trước đây thím Kim không tiết lộ cho cô một chút nào sao?”
Không hề!!!
“Lần sau sẽ nói với cô sau, cô vẫn nên đi vệ sinh nhanh đi, còn xem phim không?”
Tần Trúc Tây mỉm cười, thúc giục.
Bây giờ phim không quan trọng chút nào được không! Nhưng đúng là không nhịn tiểu được.
“Vậy chúng ta nói chuyện tiếp vào ngày mai, dù sao hôm nay xem phim xong chúng tôi cũng không về, ngủ luôn ở nhà.”
Thiến Thiến dặn dò xong, vội vã đi cùng chồng mình.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri về rồi, nhân lúc rảnh rỗi, hai người xác định luôn chuyện đính hôn.
“Vậy bên anh xác định mời đội trưởng rồi chứ? Anh đã nói với đội trưởng chưa?”
“Chưa, mai đến nói với ông ấy, ông ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Ừm, được, chuyện đính hôn đơn giản, cứ làm qua loa là được, còn người sửa nhà anh đã tìm chưa?”
“Tìm rồi, năm người trong đội, mai có thể đến sửa rồi.”
“Năm người? Nhiều thế?”
Tần Trúc Tây ngạc nhiên, chỉ có hai gian nhà cộng một bếp một nhà vệ sinh một phòng tắm, tổng diện tích cũng không lớn lắm, sao lại phải mời nhiều người như vậy?
“Nhiều người làm nhanh, cơ bản một ngày là sửa xong, sửa xong nhà anh muốn kéo điện về, không có điện bất tiện lắm.”
Hứa Đình Tri nêu ra yêu cầu của mình.
Nông thôn bên này ít nơi có điện, không phải vì điều kiện không được, không kéo được điện, mà là kéo điện tốn tiền, không chỉ lắp đặt tốn tiền, mà mỗi lần dùng điện cũng tốn tiền, mọi người không nỡ nên không lắp.
Đội sản xuất Đại Dương năm ngoái cũng đã vận động kéo điện nhưng mọi người không đồng ý, Vương Học Dân cũng không nói nhiều, nhà ông ta cũng không kéo điện. Hứa Đình Tri tuy có ý định kéo điện về nhưng dù sao anh cũng ở điểm thanh niên, không cần nghĩ cũng biết, kéo điện về thì mọi người đều dùng điện nhưng tiền điện thì anh phải trả.
Biết đâu còn bị mọi người nói ra nói vào, thật không cần thiết, nên anh cũng từ bỏ.
“Kéo điện? Cái này hay!”
Tần Trúc Tây vô cùng tán thành.
Không có điện, tối đen như mực, mỗi lần đều phải thắp đèn, rất là phiền phức, nửa đêm dậy đi vệ sinh, cũng phải mò mẫm trong bóng tối, lúc nào cô cũng sợ ngã xuống hố, đều phải lén lút lấy đèn pin ra dùng.
Năm ngoái chị em nguyên chủ còn trong thời kỳ nghèo khó, nguyên chủ nuôi Tần Trúc Nam đã đủ vất vả rồi, lấy đâu ra tiền kéo điện, cho nên Tần gia đương nhiên cũng không có điện. Chuyện nhỏ nhặt này đã sớm bị nguyên chủ quên mất, cho nên nếu không có Hứa Đình Tri nhắc nhở, Tần Trúc Tây căn bản không nhớ ra chuyện này.
Cô còn tưởng bên này không có công nghệ kéo điện chứ, không thì ngay ngày đầu tiên cô đến đã phải bảo người đến kéo điện rồi!
“Anh tiện thể bảo người đóng thêm hai cái tủ nữa, anh thấy tủ trong phòng em đều cũ rồi, có chỗ còn mục nát, đóng mấy cái mới dùng, cũng sạch sẽ vệ sinh, hơn nữa sau này anh về ở cũng có chỗ để đồ.”