Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang

Chương 11



Đợi đến khi Triệu Thần và Vương Mạc Ngư đến nơi, nương của y đã sớm đứng ngoài cửa chờ rồi.

“Nương, con nhớ người lắm.” Vương Mạc Ngư vừa trông thấy Lưu Mẫn đang đứng trước cửa ngóng ra ngoài, liền vội vàng xuống xe ngựa, nhào tới ôm chầm lấy bà.

“Tiểu Ngư, chậm một chút, thật là, đã thành thân rồi mà vẫn trẻ con như vậy, thật khiến Thần tử chê cười.” Lưu Mẫn dịu dàng trách yêu.

“Ai hắc ~” Vương Mạc Ngư ngượng ngùng le lưỡi.

“Nương.”

“Thần tử bái kiến nương.”

“Thần tử à, Tiểu Ngư do ta và cha nó nuông chiều từ nhỏ, có hơi yếu mềm, mong con rộng lòng bao dung cho.”

“Nương, Tiểu Ngư Nhi như vậy rất đáng yêu.” Triệu Thần nhìn Vương Mạc Ngư bằng ánh mắt sủng nịnh.

Vương Mạc Ngư bị ánh nhìn ấy của hắn làm cho đỏ mặt, đẩy Lưu Mẫn đi vào trong: “Ai nha ai nha, nương, chúng ta vào trong nói chuyện. Tướng công, làm phiền huynh mang đồ vào giúp ta nhé.”

Triệu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xuống xe bắt đầu chuyển sính lễ vào.

Hôm nay là ngày hồi môn, hai ca ca của Vương Mạc Ngư đều có mặt ở nhà. Nghe thấy tiếng nói cười bên ngoài thì liền biết Tiểu Ngư đã về, bèn ra ngoài giúp chuyển đồ.

Thấy một xe đầy sính lễ, hai ca ca đều lộ vẻ ngạc nhiên (⊙o⊙), đồng thời vô cùng vui mừng. Không phải vì tham lam sính lễ, mà là bởi số lượng sính lễ nhiều thể hiện Triệu Thần rất coi trọng Vương Mạc Ngư.

Cho nên, việc Triệu Thần dốc tâm chuẩn bị sính lễ không chỉ khiến người trong thôn dần xóa bỏ sự khinh miệt với Vương Mạc Ngư, mà còn khiến cả nhà thôn trưởng yên tâm về chuyện y gả cho Triệu Thần.

Sau khi Vương Mạc Ngư đẩy Lưu Mẫn vào nhà thì bốn tiểu hài tử ùa lên ôm lấy y. Đó là: con nhà đại ca khuê nữ sáu tuổi Vương Nhứ, tiểu hán tử bốn tuổi Vương Ngọc; còn nhà nhị ca thì có tiểu hán tử năm tuổi Vương Hiên và tiểu ca nhi Vương Mãn. Quả nhiên cái tật thích nhào lên người người khác là di truyền rồi (ー_ー)!!

“Tô Tô! Tô Tô! Người về rồi!”

Vương Mạc Ngư bị bốn củ cải nhỏ bao vây, trên đầu như bay đầy hoa nhỏ, y nheo mắt lại đầy hưởng thụ.

Ừm, đáng yêu quá.

Triệu Thần nhìn thấy Vương Mạc Ngư lúc ấy cũng cảm thấy rung động toàn thân.

Ừm~ thật đáng yêu, muốn… làm thịt ngay. Xem ra phải mau mau về nhà thôi. Hắn nghĩ đến dáng vẻ Vương Mạc Ngư khóc lóc dưới thân mình đêm động phòng mà trong lòng cười “hề hề” đầy đắc ý.

Vương Mạc Ngư đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, rùng mình một cái, căng thẳng đưa mắt nhìn quanh. Lúc này, Lưu Mẫn đã vào bếp giúp hai nàng dâu chuẩn bị bữa trưa, chỉ còn Triệu Thần đứng ngoài cửa. Y cũng không để tâm lắm, ôm bốn tiểu hài tử trái phải rồi dẫn chúng vào nội thất, định cùng chơi trên giường đất.

Triệu Thần thấy Vương Mạc Ngư đã vào trong, có chút thất vọng.

“Khụ khụ, Thần tử à, con không cần khiêng nữa đâu, để hai tiểu tử kia khiêng là được rồi. Con qua đây uống với ta vài chén, nhân tiện trò chuyện một chút.”

Triệu Thần nhìn hai ca ca, thấy bọn họ làm mặt bất lực nhưng thật ra là đang vui vẻ vì tránh được nạn, chỉ nhún vai. Cuối cùng đành lặng lẽ xoay người ra xe, tiếp tục khiêng sính lễ, cảm giác như đang trốn chạy.

Vương Sơn là thôn trưởng, không có tật xấu gì to tát, chỉ có điều rất thích uống rượu. Mỗi khi đã uống thì không dừng lại, say rồi còn kéo người khác nói chuyện huyên thuyên. Cái tật này trong thôn ai cũng biết. Cũng nhờ tật này mà hai nhi tử ông lấy cớ học hành để trốn tránh, rồi còn đỗ tú tài, đúng là hỉ sự đáng mừng, có thể gọi là “có thể uống, có thể vui, có thể… Cô Ca Cô Lạc” (chơi chữ từ 可喜可賀可口可樂 - khả hỉ khả hạ khả khẩu khả lạc).

Triệu Thần thấy hai ca ca không đến giải vây cho mình, chỉ đành đáp lời: “Vâng, cha, con tới đây.”

Hắn vừa ngồi vào bàn rượu là không được buông tha, uống đến mức phải đi rửa mặt vài lần, mãi cho đến tận khi về nhà mới thôi. Về đến nhà thì đã hơi say, nằm xuống liền ngủ say như chết, giấc mộng “làm chuyện xấu hổ” cũng không thể thực hiện.

Chuyện hồi môn xem như đã kết thúc viên mãn. Vương Mạc Ngư cũng đã trở lại sinh hoạt thường ngày cùng thôn dân chỉ là cách xưng hô đã thay đổi – từ “ca nhi nhà trưởng thôn” trở thành “người của Triệu gia”.

Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, Triệu Thần cũng bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống tương lai. Tuy không gian trong tay hắn có rất nhiều thứ, nhưng lại không có nguồn thu bạc cụ thể, lấy đồ ra dùng cũng dễ gây nghi ngờ. May thay, trước kia hắn từng quen biết một số quan viên, hiện tại đã liên hệ được việc dạy võ công cho công tử của huyện lệnh trong huyện. Mỗi tháng mười lượng bạc, mỗi ngày bốn canh giờ. Tất nhiên, đó là đãi ngộ cao do huyện lệnh biết rõ thân phận của Triệu Thần mà đưa ra.