Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang

Chương 12



Triệu Thần từng ra chiến trường chinh chiến. Do từng sinh tồn qua thời mạt thế, nên sức chiến đấu của hắn vẫn luôn rất tốt. Lại thêm nhờ vào linh tuyền trong không gian, trên người hắn cũng không để lại quá nhiều thương tích ngầm.

Sau khi đánh thắng vài trận, hắn dần dần thăng chức lên làm Tướng quân. Quốc gia thái bình, hắn được điều vào triều làm quan.

Song Hoàng đế tuổi đã cao, bắt đầu hoài nghi và đề phòng Thái tử, liền nâng đỡ một vị hoàng tử khác để cùng Thái tử tranh tài, xem như rèn giũa cho Thái tử một tảng đá mài dao.

Những hoàng tử khác thấy vậy cũng bắt đầu động lòng, dẫu sao thì ngôi vị chí tôn kia, ai lại không khao khát?

Tới khi lão Hoàng đế tỉnh ngộ thì sự đã rồi, các hoàng tử đã tranh đấu đến mức không thể dàn xếp.

Lão hoàng đế thấy Triệu Thần anh dũng thiện chiến, lại cơ trí mưu lược, bèn cử hắn tới bên cạnh Thái tử, bảo hộ và phò tá Thái tử.

Thái tử bởi biết Triệu Thần là người do phụ hoàng phái tới, nên lúc đầu không mấy tín nhiệm. Nhưng sau nhiều lần trải qua âm mưu và hãm hại, dần dần mới thật lòng tin tưởng hắn, song trong lòng vẫn còn khoảng cách.

Còn Triệu Thần sau bao phen chinh chiến, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Trải qua nhiều lần cận kề cái chết, hắn dần sinh lòng chán nản với triều đình. Đợi tới khi Thái tử đã vững vàng ngồi trên ngôi vị, hắn liền dâng biểu xin cáo lão hồi hương.

Tân hoàng ban đầu không đồng ý, nhưng sau khi Triệu Thần nhiều lần khẩn cầu, mới chịu chấp thuận, song có một điều kiện: nếu quốc gia lâm nguy, Triệu Thần phải quay lại triều đình, chia sẻ nỗi lo cùng quân vương, cứu lấy xã tắc. Thấy đây là phương pháp duy nhất, hắn đành chấp nhận điều kiện ấy.

Hắn giao lại phủ đệ cùng sản nghiệp trong kinh thành cho lão quản gia trông nom, bảo ông định kỳ gửi thư hỏi ý kiến những việc không thể tự xử lý, rồi một mình đánh xe ngựa hồi hương.

---

(Hồi ức kết thúc – quay lại hiện tại)

Ngày thứ hai sau khi về tới nhà, Triệu Thần tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, bên cạnh đã trống trơn, lại lạnh lẽo, hiển nhiên là Vương Mạc Ngư đã rời giường từ sớm.

Hắn mặc y phục, chỉnh lại dáng vẻ gọn gàng, xoa xoa đầu rồi bước ra ngoại viện, thấy trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng nhưng lại không thấy bóng dáng Vương Mạc Ngư đâu, hơn nữa thức ăn cũng chỉ có một phần.

Triệu Thần gọi khẽ một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi.” Nhưng không có ai hồi đáp, hắn thoáng ngẩn ra, quyết định ăn sáng trước rồi ra ngoài tìm con thỏ lớn mất tích kia ╭(╯^╰)╮.

---

Nói đến bên Vương Mạc Ngư.

Sáng sớm y tỉnh dậy trong lòng Triệu Thần, đầu tiên ngây người ngắm gương mặt khi ngủ của hắn một hồi, rồi nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi hắn. Sau đó liền giống như làm chuyện xấu, chui trở lại lòng hắn giả vờ ngủ. Đợi một lát không nghe động tĩnh gì, mới lén mở một mắt ra quan sát tình hình. Trông chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ đang chuẩn bị rời hang, cẩn thận thăm dò xung quanh.

May là dáng vẻ nũng nịu đó không bị Triệu Thần trông thấy, nếu không hôm nay e rằng lại không xuống giường nổi rồi.

Sau khi thức dậy, y quét dọn nhà cửa một lượt, rồi xắt ít rau cho đám gia súc ăn.

Xong xuôi hết thảy, y quay lại phòng thấy Triệu Thần vẫn chưa dậy, không khỏi thở dài thất vọng một tiếng.

Xem ra hôm nay không được ăn bữa sáng do tướng công nấu rồi … đau lòng đến mức muốn cắn khăn tay.jpg

Nhưng nhớ lại mười ba chiêu thuần phu mà nương đã truyền lại, y liền siết chặt nắm tay tự cổ vũ mình: “Oh~ Oh~ Tiểu Ngư Nhi cố lên↖(^ω^)↗ Đây là cơ hội tốt, nhất định phải khiến tướng công bái phục trước tài nghệ nấu nướng của mình! Dù không chắc lắm, hì hì.”

Tự khích lệ xong, y bắt đầu vào bếp chuẩn bị điểm tâm.

Khi thấy nguyên liệu trong bếp đầy ắp, y có hơi kinh ngạc, cảm khái: “Nhiều đồ ăn ghê...( ̄ ii  ̄;) húp nước miếng ( ̄" ̄;)”

Trước tiên y rửa mấy quả trứng vịt định luộc, vì trứng vịt bổ dưỡng hơn trứng gà nên món đầu tiên y chọn chính là nó.

Sau đó vo ít gạo nấu cháo trắng, lại cắt một đĩa dưa chuột muối đã ướp sẵn.

Chuẩn bị xong, bày lên bàn, y ngắm nhìn thành quả với vẻ hài lòng, còn lau đi chút “mồ hôi tưởng tượng” trên trán: “Ôi chao, thật là cực cho ta quá, làm nhiều đồ ăn ngon thế này, không biết tướng công thấy sẽ ra sao nhỉ. Ừm, nhất định là: 'Không hổ là Tiểu Ngư Nhi, thật tuyệt vời, ngon quá, ta phải ăn sạch sẽ hết!'” Bắt chước xong còn không quên bụm miệng cười khúc khích – mà công nhận, bắt chước cũng ra phết.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: “Hừ ╭(╯^╰)╮, lại thêm một yêu nghiệt diễm lệ do phụ hoàng đưa tới quyến rũ ta.”

Triệu Thần: “Không, ta không phải (ー_ー)!!”

Vương Mạc Ngư: “Tướng công, nghe nói trước kia mỗi ngày huynh đều theo sát Thái tử, ngay cả tắm hay đi vệ sinh cũng không rời QAQ”

Triệu Thần: “Không, ta không phải mà〣( ºΔº )〣”