Đi tới trước thư phòng, nhìn thấy bên trong có ánh đèn, Ninh Lan Ngọc lại do dự, cuối cùng mới hít sâu một hơi, gõ cửa.
- Phụ thân…
Chỉ là cửa chỉ khép hờ, nàng vừa động vào thì đã mở ra.
Trong phòng không có ai, vì lão cự gian đang ở xa xa nhìn ngắm thân thể uyển chuyển mềm mại của con dâu.
Ninh Lan Ngọc nhẹ nhàng đi vào trong, định đặt giỏ bánh lên bàn liền rời đi, dù sao nàng cũng đã đích thân mang tới, không có mất lễ phép.
Nhìn thấy trên bàn hơi lộn xộn, hẳn là lúc phụ thân ra ngoài vội vàng, chưa kịp thu xếp gọn gàng.
Nghĩ nghĩ, Ninh Lan Ngọc đặt giỏ bánh xuống, sau đó sắp xếp lại sách vở trên bàn.
- Dù sao chiều nay hắn cũng giúp ta cứu lại thanh danh, ta giúp hắn dọn dẹp một chút là nên làm.
Ninh Lan Ngọc giải thích thay cho mình, đây là nàng trả ơn đối phương chuyện hồi chiều, chứ không phải vì quan tâm hắn.
Đang sắp xếp, đột nhiên nàng nhìn thấy có một góc bức tranh thủy mặc lộ ra ngoài.
- Ồ… phụ thân lại vẽ tranh? Trước kia hình như không nghe nói hắn thích thi họa…
Lòng tò mò bị khơi dậy, Ninh Lan Ngọc nhịn không được kéo bức tranh ra xem.
Sau khi nhìn vào, Ninh Lan Ngọc liền sững sờ!
Trong tranh vẽ một thiếu nữ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ là ánh mắt nàng có chút u buồn, giống như sinh hoạt không được như ý.
Từ thần thái, dung mạo, khí chất… tất cả đều phác họa ra cực kỳ hoàn mỹ.
Không phải tranh vẽ Ninh Lan Ngọc nàng thì có thể là ai nữa.
- Phụ thân… phụ thân lén vẽ tranh của ta?
Thanh âm của Ninh Lan Ngọc có chút run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng như táo chín.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho không biết phải làm sao, điểm tâm tình +150 +150…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +140 +140…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho xấu hổ, điểm tâm tình +150 +150…
Nhìn điểm tâm tình tăng cao, Hồ Thành Vũ càng vui vẻ, biết thời cơ đã đến, vì vậy cất bước đi vào thư phòng.
Bởi vì Ninh Lan Ngọc đang thất thần, không chú ý bên ngoài, đến khi Hồ Thành Vũ vào cửa mới giật mình nhận ra, giống như tiểu hài tử trộm đồ bị người bắt tại trận, vội vàng giấu bức tranh ra sau lưng.
- Phụ thân…
Thanh âm nàng có chút run rẩy nói.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho hoảng sợ, điểm tâm tình +100 +100…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho xấu hổ, điểm tâm tình +50 +50…
Hồ Thành Vũ giống như không biết nàng ở đây, ra vẻ kinh ngạc, sau đó nghi hoặc hỏi.
- Lan Ngọc, sao con lại ở đây, lại lén lén lút lút như thế?
- Con… con không có…
Ninh Lan Ngọc càng hoảng hồn, nắm bức tranh càng chặt hơn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho hoảng sợ, điểm tâm tình +100 +100…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho xấu hổ, điểm tâm tình +50 +50…
Hồ Thành Vũ ra vẻ “nghi hoặc” càng đậm, cất bước đi tới.
Ninh Lan Ngọc hoảng sợ lui về, nhưng vì vội vàng, lại vấp phải chân bàn, làm thân thể nàng mất trọng tâm ngã ra sau.
Nếu như bình thường, lấy thân thủ của nàng, cho dù vấp ngã cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bởi vì hoảng loạn, làm cho đầu óc nàng trở nên chậm chạm.
- A…
Ninh Lan Ngọc theo bản năng la lớn, nghĩ mình lần này sẽ mất hết mặt mũi trước cha chồng.
Nhưng đột nhiên có một vòng tay vững chãi ôm lấy thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng, ngăn không cho nàng ngã xuống.
Cảm nhận được khí tức dương cương quen thuộc, còn có khuôn mặt mà nàng cố gắng xóa mờ, nhưng vẫn không ngừng hiện lên kia, trong lúc nhất thời Ninh Lan Ngọc sững người.
Bao nhiêu cảm xúc vốn dĩ đã bị nàng dùng lễ giáo cùng tiết hạnh áp chế xuống, thậm chí là đánh nát, lúc này lại như hồng thủy vỡ đê tuôn trào.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm xúc dâng trào, điểm tâm tình +200 +200…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho mất đi năng lực suy nghĩ, điểm tâm tình +250 +250…
Lão cự gian nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của con dâu trong gang tấc, cùng với thân thể mềm mại ở trong lòng, hương thơm thanh nhã từ cơ thể nàng truyền đến, làm cả người hắn si mê.
Mặc dù biết hiện tại vẫn chưa phải thời điểm chín mùi, nhưng vẫn không cách nào áp chế được cảm xúc đang dâng trào trong tâm trí, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Oanh…
Thời điểm hai bờ môi chạm vào nhau, thân thể hai người giống như bị điện giật, đầu óc của Ninh Lan Ngọc oanh minh, ánh mắt trở nên kinh hoàng, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, hai tay đẩy lão cự gian lùi lại, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
- Con hận người…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho hoảng sợ, điểm tâm tình +500 +500…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho xấu hổ, điểm tâm tình +300 +300…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho sinh ra cảm giác tội lỗi, điểm tâm tình +500 +500…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +100 +100…
Thời điểm chạy tới cửa, Ninh Lan Ngọc đã khóc, thanh âm nức nở vọng vào tai Hồ Thành Vũ.
- Lan Ngọc…
Hồ Thành Vũ muốn đuổi theo xin lỗi, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ dừng lại, biết mình quá vội vàng rồi.
Nhưng nói thật, bất kỳ nam nhân nào ở vào tình huống vừa rồi của hắn, cũng sẽ không cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Ôm một mỹ nhân như hoa như ngọc ở trong lòng, lại thêm bản thân lão cự gian là người xuyên việt tới, không hề có bất kỳ đạo đức hay luân lý gì ràng buộc, làm sao có thể nhịn được?
Nhịn được, hắn còn là đàn ông nữa sao?