Nhìn tiểu đệ ở phía dưới cứng ngắc biểu tình, Hồ Thành Vũ thở dài.
- Xem ra tu luyện Thuần Dương Bá Thể Quyết cũng có chút tác dụng phụ, đó là dương khí quá vượng… bằng không tình huống vừa rồi, tuy vẫn sẽ không kiềm chế được, nhưng ít nhất cũng nên nói vài lời thâm tình trước… hai, thất sách…
- Hiện tại Ninh Lan Ngọc đang hoảng loạn, ta tốt nhất không nên đi gặp nàng, để tránh làm nàng thêm kích động, chờ nàng bình tĩnh lại đã…
- Tuy chuyện vừa rồi hơi vội vàng, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất một tia huyễn tưởng trở về như trước kia của nàng đã bị đánh phá, chỉ cần Ninh Lan Ngọc không quyết liệt đến mức bỏ nhà rời đi, cắt đứt tất cả quan hệ với Hồ gia, như vậy vết rách đạo đức kia sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn đến đủ để tiểu đệ của ta chui vào…
- Ân, quả nhiên như Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên nói, hành vi càng ác liệt, điểm tâm tình sẽ càng nhiều, chỉ một đợt này, đã để không gian chứa đồ rộng thêm gấp mấy lần, hiện tại đã tương đương một mét lập phương rồi…
Nhìn không gian chứa đồ trở nên rộng rãi nhiều như vậy, Hồ Thành Vũ không khỏi mừng rỡ.
Lúc này bên ngoài có người tới báo.
- Đại nhân, thiếu gia tỉnh rồi!
Hồ Thành Vũ gật đầu đi ra ngoài, định tiến tới biệt viện của Hồ Thành Nhân, nhưng đột nhiên dừng lại, dặn dò thuộc hạ.
- Hôm nay tâm trạng của thiếu phu nhân không được tốt, dặn nha hoàn chú ý đến nàng một chút, nếu có bất thường gì, phải lập tức báo cho ta biết!
Lấy tính cách cương liệt cùng bảo thủ của Ninh Lan Ngọc, hắn cũng có chút sợ nàng làm ra chuyện gì quá khích, vì vậy dặn thuộc hạ chú ý.
- Vâng, đại nhân.
Thủ hạ cung kính đáp.
Hồ Thành Vũ gật đầu, đi về phía biệt viện của Hồ Thành Nhân.
Trong phòng, Hồ Thành Nhân đã tỉnh, khuôn mặt sưng phù như đầu heo, Ngô Lân đang ở bên giường đắp khăn lạnh cho hắn.
Nhìn thấy Hồ Thành Vũ đến, thần sắc Ngô Lân có chút hoảng sợ lui về sau, cung kính nói.
- Lão gia!
- Uh, ra ngoài đi!
Hồ Thành Vũ phất tay.
- Vâng!
Ngô Lân như được đại xá chạy ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn rất sợ Hồ Thành Vũ sẽ nghĩ chuyện ngu xuẩn mà Hồ Thành Nhân làm là do hắn hiến kế, hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời thề thốt phủ nhận, nhưng không ngờ Hồ Thành Vũ lại không làm khó hắn.
Thật may mắn, chắc có lẽ lão gia cũng hiểu, sự tình ngu ngốc như vậy, người bình thường như hắn sao có thể nói ra được.
Cũng chỉ có con lợn kia mới đi làm.
Chờ cửa phòng đóng lại, Hồ Thành Nhân mới ủy khuất nói.
- Phụ thân, lần này con làm theo mưu kế của ngài, sao phụ thân lại đánh con nữa? Còn nói con bị động kinh, như vậy ngày sau con còn mặt mũi nào gặp người?
Hồ Thành Vũ bày ra vẻ mặt tức giận nói.
- Nghịch tử ngươi còn có mặt mũi nói, ngươi có biết nếu hôm nay ta không xuất hiện kịp thời, thì mặt mũi của Hồ gia đã mất hết, hơn nữa còn sẽ kết thù với Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng không?
Hồ Thành Nhân ngơ ngác, đây không phải kế sách do ngươi nói sao, hiện tại lại trách ta?
Nhìn vẻ mặt của Hồ Thành Nhân, Hồ Thành Vũ giống như mài sắt không thành thép, thở dài nói.
- Ta nói ngươi đi dằn mặt Nguyễn Phúc Quang, là bảo ngươi làm ra vẻ vô tình gặp được, sau đó dùng lời lẽ có văn hóa, nhưng đầy ý châm biếm, đứng ở trên góc độ đạo đức trách mắng Nguyễn Phúc Quang, nói hắn không có lễ nghĩa liêm sĩ….
- Làm như vậy, Hồ gia không chỉ không mất mặt, ngược lại truyền vào giới quyền quý, mọi người sẽ cảm thấy ngươi cao thượng, có giáo dưỡng… còn Nguyễn Phúc Quang lại thành kẻ đạo đức giả, tiểu nhân vô sĩ, bị người khinh bỉ.
- Tuy Ninh Lan Ngọc chưa làm ra chuyện gì có lỗi, cũng sẽ tự trách bản thân mình, đồng thời cảm nhận được ngươi tài trí, cao thượng, cái nhìn về ngươi sẽ đổi mới.
- Nhưng ngươi thì sao, ai bảo ngươi kéo gia nhân bắt gian giữa đường, đừng nói bọn hắn không có bất cứ quan hệ gì, cho dù có, chuyện này cũng có thể làm ẩm ĩ giữa phố sao? Đầu óc ngươi bị chó ăn rồi sao?
- Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, cũng nghĩ ra kế sách vẹn toàn, thì hiện tại Hồ gia đã thành trò cười cho thiên hạ rồi ngươi biết chưa?
Hồ Thành Nhân ngớ người, vẻ mặt ủy khuất nói.
- Phụ thân, sao lúc đó người không nói rõ ràng, làm ta cứ tưởng…
Lão cự gian trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ nếu nói rõ ràng, ta làm sao có cơ hội trình diễn màn cha chồng cứu con dâu, làm sao có cơ hội hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại kia?
Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ lúc trước, đến hiện tại lão cự gian vẫn còn dư vị, tiểu đệ lại muốn khởi binh.
Hắn vội vàng áp chế dục niệm xuống, sau đó bày ra dáng vẻ vẫn chưa “nguôi giận” nói.
- Ta cũng đâu có nghĩ đầu óc của ngươi chỉ đến thế?
Hồ Thành Nhân xấu hổ, thầm nghĩ nếu ta có đầu óc như phụ thân, thì đến hiện tại vẫn còn chưa chạm được vào người tiện nhân kia sao?
Nếu lão Vũ biết được ý nghĩ này của Hồ Thành Nhân, nhất định sẽ giơ ngón cái lên khen ngợi.
- Phụ thân, vậy phải làm sao bây giờ? Ta gây ra chuyện như thế, Lan Ngọc có thể sẽ càng chán ghét ta không?
Hồ Thành Vũ liếc mắt.
- Ngươi cứ nói xem?
Nàng đâu chỉ chán ghét ngươi, quả thật là muốn chém chết ngươi luôn rồi.
Hồ Thành Nhân lo lắng nói.
- Phụ thân, ngài nhất định phải giúp ta, bằng không đời này ngài đừng hòng có cơ hội bế cháu nội!
Nghe được lời này, Hồ Thành Vũ xém chút nữa nhịn không được tát chết con lợn trước mặt.
Súc sinh này còn muốn Ninh Lan Ngọc sinh con cho ngươi?
Cũng không soi gương xem mình có cái đức hạnh gì, nàng muốn sinh, cũng là sinh hài tử cho ta…