Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu

Chương 70: Có duyên, có nợ, có tình (2)



Sau đó lão cự gian đi tới trước mặt Ninh Lan Ngọc, mỉm cười nói.

- Tại hạ Hồ Thành Vũ, Hồ gia nhị công tử, lần đầu gặp gỡ cô nương, lòng thật tâm ngưỡng mộ, nhánh hoa rừng này thay tấm chân thành, mong cô nương đừng chê!

Ninh Lan Ngọc đầu tiên là ngẩng ra, sau đó khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng mỉm cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Dụng ý của cha chồng, nàng làm sao không hiểu.

Hắn muốn đền bù tiếc nuối cho nàng.

Ở nơi này, là thế giới của hai người, không có cha chồng nàng dâu, cũng không có thế nhân dè bĩu, chỉ có hai trái tim cất giấu bóng hình của nhau mà thôi.

Vốn đã cực kỳ thất vọng, nhưng hành động của cha chồng lúc này, còn vượt xa sự mong đợi của nàng.

- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +1000 +1000…

- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho vui mừng, điểm tâm tình +500 +500…

Tuy trong lòng mừng rỡ, nhưng miệng lại quật cường nói.

- Đã một đống tuổi, còn xưng công tử, thật không biết xấu hổ!

Lão cự gian cười nói.

- Nam tử trong tình yêu, lúc nào cũng là thanh niên trẻ tuổi.

- Đáng ghét, miệng lưỡi trơn tru.

Ninh Lan Ngọc nhận lấy cành phượng, khẽ gắt một tiếng.

Lão cự gian lại chắp tay.

- Xin hỏi phương danh của cô nương là gì, nguyên quán ở nơi nào, phụ mẫu có còn tại thế hay không?

Khuôn mặt Ninh Lan Ngọc đỏ bừng, thẹn thùng nói.

- Ngươi… ngươi hỏi những chuyện này làm gì?

Lão cự gian nhu tình nhìn nàng, thanh âm đầy kiên định.

- Gặp gỡ là duyên, nhớ nhau là nợ, tâm ý tương thông là tình, đã có duyên, có nợ, có tình, sao không thành thân thuộc? Chúng ta gặp nhau ở nơi này, há không phải nhân duyên trời định? Mong cô nương cho biết phương danh, nguyên quán, chờ ngày lành tháng tốt, mai mối dẫn đường, sính lễ đưa sang, Thành Vũ nhất định cưới cô nương về làm vợ.

Thân thể Ninh Lan Ngọc run lên, những lời hắn nói, đều phù hợp với lời thề lúc trước của nàng.

Đây không phải duyên nợ thì là cái gì?

Đây không phải thiên ý thì là cái gì?

Đây không phải tâm ý tương thông thì là cái gì?

Vì vậy nước mắt nàng ngừng chảy, qua rất lâu mới nghiêm túc hỏi.

- Ngươi dám sao?

Thanh âm của Hồ Thành Vũ trở nên kiên định.

- Chỉ cần cô nương không chê không bỏ, cho dù phía trước là lễ giáo trùng trùng, cho dù tám phương là khẩu thiệt xuyên tâm, Hồ Thành Vũ ta cũng quyết giữ lời, nếu trái thề này, trời tru đất diệt.

Hắn không có nói núi đao biển lửa, nguy hiểm trùng trùng gì, lời như vậy quá sáo rỗng, bởi vì cái mà bọn hắn cần đối mặt không phải mấy thứ kia, mà là lễ giáo cùng miệng người cười chê.

Tuy ở xã hội phong kiến này, sự tình con lấy mẹ kế, cha cưới con dâu, chú lấy cháu, cháu lấy cô dì… nhiều không kể xiết, luật pháp cũng không cấm đoán, nhưng lại bị một thứ khác ràng buộc.

Đó là lễ giáo!

Mà tôn chỉ của lễ giáo là gì?

Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín.

Con lấy mẹ kế, cha cưới con dâu, chú lấy cháu, cháu lấy cô dì… là mất Nghĩa, thân phận hỗn loạn, tôn ti không còn là mất Lễ.

Lễ Nghĩa không còn, sao có thể không bị thế nhân chê cười?

Nhưng cười cũng chỉ là những kẻ tầm thường bị cười.

Hán Huệ Đế Lưu Doanh cưới cháu gái, ai dám cười hắn?

Trần Thái Tông Trần Cảnh cướp chị dâu Lý Thuận Thiên, ai dám cười hắn?

Trần Anh Tông cưới cô ruột là Huy Tư hoàng phi, ai dám cười hắn?

Lý Thế Dân giết em trai cướp em dâu, ai dám cười hắn?

Đường Cao Tông Lý Trị lấy thê thiếp của cha, ai dám cười hắn?

Đường Huyền Tông Lý Long Cơ lập con dâu làm Quý phi, ai dám cười hắn?

Hậu Lương Thái Tổ Chu Toàn Trung cưới con dâu, ai dám cười hắn?

Ở xã hội phong kiến này, chỉ cần trong tay ngươi nắm thiên hạ, lễ giáo còn không bị ngươi mặc sức chà đạp?

Luật lệ còn không phải do ngươi viết ra?

- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho chấn động, điểm tâm tình +1000 +1000…

Thân thể Ninh Lan Ngọc run lên, thanh âm cũng trở nên kiên định.

- Được, ta Ninh Lan Ngọc, phụ mẫu vẫn còn, nguyên quán Phủ Thiên Tân, Định Châu, Trấn Nam Biên, chỉ cần ngươi mai mối dẫn đường, sính lễ đưa qua, kiệu tám người khiêng đón dâu, dù Ninh Lan Ngọc ta bị thế nhân cười chê, cũng sẽ gả cho Hồ gia nhị công tử Hồ Thành Vũ, nếu trái lời thề, trời tru đất diệt.

Nói xong nước mắt nàng rơi như mưa, nhào vào lòng lão cự gian.

Là lúc này rồi…

Lão cự gian nâng cằm con dâu lên, nhìn khuôn mặt diễm lệ lại lê hoa đái vũ của nàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình.

Ninh Lan Ngọc nhìn khuôn mặt của lão nhân trước mặt, tuy không tuấn tú phiêu dật như những thanh niên tài tử mà nàng gặp, nhưng lại tràn ngập mị hoặc của thời gian, của sự lắng đọng, của trí tuệ kết tinh…

Nhất là sau khi tu luyện Thuần Dương Bá Thể Quyết, trên người Hồ Thành Vũ tràn ngập một loại khí tức dương cương mạnh mẽ…

Tất cả hòa quyện lại, đối với những nữ tử có ánh mắt sâu sắc, có trí tuệ như Ninh Lan Ngọc mà nói, là tràn ngập sức hút trí mạng.

Hơn nữa ở xã hội phong kiến này, nữ tử nhìn nhận về cái đẹp của nam nhân không giống xã hội hiện đại ở địa cầu, mặt trắng anh tuấn ở thế giới này rất vô dụng.

Thế giới này không chỉ có hoàng quyền, còn là thế giới tu luyện, các nàng cần là nam nhân có quyền thế, có địa vị, có thực lực… nam nhân như thế mới là nam nhân đẹp trai nhất.

Ánh mắt nàng trở nên mê li, cuối cùng nhắm lại.

Lão cự gian làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đôi môi thâm dày in lên đôi môi hồng đỏ mọng, mềm mại của con dâu.

Chụt chụt…

Môi hắn tham lam ngậm lấy đôi môi của nàng, điên cuồng nhấm nháp.

Thân thể Ninh Lan Ngọc run lên bần bật, cảm giác đầu lưỡi của cha chồng sắp đẩy được hàm răng của mình ra.

- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm xúc dâng trào, điểm tâm tình +1000 +1000…

Thẹn thùng và xấu hổ khiến nàng ngậm chặt răng, không cho chiến lưỡi quái ác của cha chồng xâm nhập vào trong.

Nhưng lão cự gian kinh nghiệm phong phú cỡ nào, hắn không vội công thành chiếm đất, mà cứ từ từ nhấm nháp đôi môi đỏ mọng mềm mại của con dâu, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi quét qua hàm răng ngọc.

Chụt chụt…

Thân thể Ninh Lan Ngọc xụi lơ ở trong vòng tay của cha chồng, đầu óc mụ mị, không còn một chút sức lực nào nữa…