Bên kia vang lên tiếng hô xấu hổ, sau đó một nữ tử cúi đầu ngượng ngùng đi ra.
Đây là một nữ tử tầm 19 20 tuổi, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo tổ hợp cùng một chỗ, có thể xưng hoàn mỹ, da thịt trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh mềm mại tán lạc, đôi mắt trong sáng linh động, giống như tiên tử giáng trần.
Dù trên người nàng mặc một bộ váy dài màu xanh của nha hoàn, nhưng lại không giấu được dáng người thướt tha, ngược lại làm nổi bật lên đường cong linh lung tinh tế.
Dáng người thon dài, ít nhất cũng phải 1m70, bộ ngực sung mãn, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, có thể xưng hoàn mỹ, làm cho nam nhân thèm nhỏ nước dãi.
Trên người nàng có loại khí chất rất đặc thù, vừa thùy mị nết na, đoan trang tú lệ, lại vừa có chút thành thục chín mọng, là cô gái bình thường khác không có được.
Dù cho lúc này không thi phấn trang điểm, còn mặc trang phục của nha hoàn, cũng khó nén dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Nữ tử này tự nhiên chính là Ninh Lan Ngọc.
- Lan Ngọc…
Lão cự gian mừng rỡ chạy tới, không chút do dự ôm nàng vào lòng.
Ninh Lan Ngọc thẹn thùng, nhưng không tránh né, cũng không đẩy hắn ra, chỉ khẽ tựa đầu vào lồng ngực của hắn, cảm thụ khí tức dương cương mà mình quen thuộc kia.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +100 +100…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +100 +100…
Điểm tâm tình giảm xuống, hơn nữa không có sợ hãi, chứng minh hiện tại Ninh Lan Ngọc bị hắn ôm, đã không còn quá kinh sợ nữa.
Đây là dấu hiệu cực tốt, nhưng điểm tâm tình ít đi, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
- Lan Ngọc, phụ thân rất lo lắng cho con, con biết không?
Lão cự gian ôm nàng thật chặt, làm bộ ngực to tròn của nàng biến hình, giống như muốn hai thân thể dung hòa làm một.
- Phụ thân…
Ninh Lan Ngọc rơi lệ, cuối cùng lại chủ động vươn tay ra ôm lấy thân hình cường tráng kia.
Lão cự gian đã học khôn, không còn dám xúc động làm ra hành vi quá khích nào nữa, mặc dù cái của nợ kia đã cứng ngắc, ép chặt vào khu vực thần thánh giữa hai chân con dâu.
Mới đầu Ninh Lan Ngọc còn chưa nghĩ ra là cái gì, nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử 21 tuổi, chưa ăn qua heo cũng thấy heo chạy, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng đẩy hắn ra.
- Phụ thân…
Lão cự gian cũng có chút xấu hổ.
- Lan Ngọc… phụ thân không cố ý, cái này hoàn toàn là phản ứng tự nhiên… ta… ta…
- Phụ thân… người đứng nói nữa… xấu hổ chết đi được…
Ninh Lan Ngọc thẹn thùng gắt, tim đập như nai con đi loạn.
- Được được… không nói nữa… không nói nữa, tất cả đều nghe theo con…
Nhìn bộ dáng quẫn bách giống như thiếu niên mới lớn của cha chồng, Ninh Lan Ngọc nhịn không được bật cười.
Nụ cười như trăm hoa đua nở, như ánh sáng trong màn đêm, đẹp đến lão cự gian nhìn thất thần.
Ninh Lan Ngọc đỏ mặt quay đi, đến bên ghế đá ngồi xuống.
Nhìn lão nhân đã gần sáu mươi, nhưng lúc này đối mặt mình lại lo lắng bất an, thần sắc lo được lo mất, trong lòng Ninh Lan Ngọc lại không hiểu thấu dâng lên vẻ đắc ý.
Hừ, ở trước dung mạo khuynh quốc khuynh thành của lão nương, cho dù là Hồ gia Kỳ Lân Tử, cũng chỉ có thể quỳ ở dưới gấu quần.
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng nhịn không được đỏ bừng, thầm mắng mình không biết xấu hổ.
Nhưng lại không biết, tất cả đều là lão cự gian cố ý làm ra, thân làm hạt thóc mà cứ ngỡ mình là gà.
- Phụ thân, người ngồi đi, sao lại đứng ở đó?
- Được được, ta ngồi… ta ngồi…
Hồ Thành Vũ ngồi xuống, hai người đều không nói gì, bầu không khí rơi vào im lặng xấu hổ.
Ninh Lan Ngọc tự nhiên còn mong đợi cha chồng có thể lấy dũng khí nói ra chân tình, nhưng chờ mãi, chờ mãi, đối phương nhiều lần muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi thất vọng cùng bất mãn.
Lúc trước không phải gan lớn lắm sao, ngay cả con dâu cũng hôn, hiện tại ở dưới này rồi, lại không dám làm gì?
Nhìn Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên liên tục thu được điểm tâm tình của Ninh Lan Ngọc, lão Vũ chỉ mỉm cười, không nói nửa chữ, chỉ liên tục bày ra dáng vẻ lưỡng lự, muốn nói lại thôi.
Ninh Lan Ngọc đã cực kỳ bất mãn, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tĩnh tọa nhập định.
Nhìn Ninh Lan Ngọc nhập định, nhưng Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên lại liên tục nhắc nhở thu được điểm tâm tình bất mãn và tức giận, khóe miệng lão cự gian hơi nhếch lên.
Cho đến sáng hôm sau, khi thấy Ninh Lan Ngọc xả công, Hồ Thành Vũ mới nói.
- Lan Ngọc, chúng ta trở về thôi?
Ninh Lan Ngọc lạnh lùng uh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới bình đài, đang định phi thân nhảy lên, nhưng lão cự gian đã gọi lại.
- Lan Ngọc, con chờ một chút?
Ninh Lan Ngọc nhíu mày hỏi.
- Còn chuyện gì nữa?
Lúc này nàng đã rất tức giận, cũng không biết vì sao mình lại tức giận như thế. Có lẽ là do hắn nhát gan, khiến nàng thất vọng…
Nữ nhân thật rất khó hiểu, rõ ràng lý trí nói với nàng, như vậy là rất tốt, ít nhất hai người còn có đường lui, nhưng cảm xúc lại không chịu…
Nàng đã suy nghĩ, nếu lúc này Hồ Thành Vũ nói cái gì ôm lần cuối, nàng nhất định sẽ phất tay áo bỏ đi, từ đây không để ý tới hắn nữa.
Bởi vì nếu như vậy, thì hắn chỉ là ham mê thân thể của nàng, chứ không hề thật lòng với nàng.
Lão cự gian giống như hạ quyết tâm, hít sâu một hơi nói.
- Con chờ một chút!
Nói xong hắn phi thân nhảy lên bờ vực, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Lan Ngọc, chỉ vài giây sau, Hồ Thành Vũ đã trở lại, trên tay còn cầm một cành hoa phượng.