Y Hương Vấn Đế Tâm

Chương 1: Thề non hẹn biển



Ánh trăng mười sáu rơi vỡ trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, hương sen thoảng đưa.

Nàng khoác trên người một chiếc áo lụa mỏng, ngồi dưới tán liễu ven hồ, lặng lẽ chờ. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, chưa kịp quay đầu, đã bị một bàn tay ấm áp che lấy đôi mắt.

“Đoán xem là ai?”

Giọng nói trầm ấm, mang theo nụ cười, khiến trái tim nàng khẽ run lên.

“Điện hạ lại thích trêu chọc ta.” Nàng khẽ cười, bàn tay mảnh khảnh đưa lên, chạm vào ngón tay hắn.

Thái tử nới tay, để lộ gương mặt tuấn tú sáng rỡ như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, dịu dàng nói:

“Không phải trêu chọc… mà là muốn xem A Nguyệt của ta, có nhớ ta nhiều hay không.”

Nàng đỏ mặt, cúi đầu. Từ nhỏ, hắn luôn là ánh sáng trong đời nàng, từng lời nói, từng cử chỉ đều khắc sâu trong tim.

Thấy nàng im lặng, hắn bỗng nắm lấy tay nàng, ánh mắt bỗng nghiêm túc chưa từng có:

“A Nguyệt, ba ngày sau, là ngày đại hôn của chúng ta rồi. Từ nay về sau, hậu cung này, chỉ có mình nàng. Ta sẽ vì nàng mà giữ trọn đời này, không phụ bạc.”

Lời hứa ấy, như ngọn lửa rực sáng trong đêm.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn phản chiếu cả trời sao.

“Điện hạ… chàng thật sự… sẽ không thay đổi chứ?”

Giọng nàng run run, tựa như không dám tin vào hạnh phúc trước mắt.

Hắn mỉm cười, ôm nàng vào lòng, khẽ thì thầm bên tai:

“Nếu có một ngày ta phụ nàng… A Nguyệt, vậy thì cứ để ta, mất cả thiên hạ này đi.”

Trong bóng đêm dịu dàng, lời thề non hẹn biển khắc sâu vào tim nàng.

Nàng không biết, hạnh phúc tưởng như nắm chắc trong tay, thực ra chỉ là khởi đầu của bi kịch cả một đời.

Ngày đại hôn, trống nhạc vang khắp kinh thành. Đường phố phủ kín lụa đỏ, dân chúng chen nhau chỉ để ngắm nhìn thái tử rước dâu.

Nàng ngồi trong kiệu hoa, tấm khăn đỏ che mặt, lòng run rẩy như đang mơ. Ánh sáng len qua rèm kiệu, soi xuống chiếc vòng ngọc trên cổ tay – quà đính ước từ thuở nhỏ.

Khi kiệu dừng, một bàn tay ấm áp đưa ra, đón nàng bước xuống.

Qua lớp khăn voan đỏ, nàng thấy gương mặt hắn gần kề, ánh mắt như chứa cả một bầu trời dịu dàng.

Giây phút đó, nàng nghĩ: nếu đời này chỉ có một lần hôn lễ, thì như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.



Đêm động phòng,

Ngọn nến long phụng cháy sáng, hương thơm tỏa ngát khắp tẩm cung. Hắn tự tay nâng khăn voan, ánh mắt rực rỡ mà sâu lắng.

“A Nguyệt.”

Hắn khẽ gọi, giọng nói mang theo tình ý nồng đậm.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, vành tai đỏ bừng. Chưa kịp nói gì, đã bị hắn ôm chặt vào lòng, hôn xuống như muốn đem tất cả lời hứa hẹn khắc sâu vào môi nàng.

“Cả đời này, chỉ có nàng.”

“Điện hạ…” nàng run run đáp lại, trái tim như muốn tan chảy.

Đêm ấy, hương tình ngập tràn, ngọn nến cháy đến tận tàn, vẫn chưa đủ soi rõ sự ân ái đắm say của đôi phu thê mới cưới.



Những năm tháng sau đó, nàng sống trong ngọt ngào tưởng chừng như vĩnh cửu.

Mỗi sáng, hắn cùng nàng dùng bữa, hỏi han từng điều nhỏ nhặt.

Mỗi đêm, hắn đều ở lại tẩm cung, không bước sang bất kỳ nơi nào khác.

Nàng đi đến đâu, ánh mắt chúng nhân đều hâm mộ.

Nàng ngỡ rằng, đời này mình đã nắm được hạnh phúc vĩnh hằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đâu biết, bức tranh rực rỡ ấy, chẳng qua chỉ là lớp son phấn lấp lánh trước khi phai màu…

Sáng sớm trong cung, tiếng chuông ngân dài, ánh nắng dịu dàng xuyên qua lớp rèm ngọc. Nàng vừa thức dậy, chưa kịp rửa mặt, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại.

“A Nguyệt, dậy sớm thế này làm gì?”

Giọng hắn khàn khàn, còn vương hơi ấm của giấc ngủ.

“Điện hạ còn chưa xử lý tấu chương sao? Thần thiếp muốn chuẩn bị điểm tâm cho chàng.”

Nàng dịu dàng nói, nhưng chưa kịp đứng dậy, đã bị hắn ôm chặt hơn, vùi mặt vào hõm vai nàng.

“Đừng gọi ta là điện hạ.”

Giọng hắn nhỏ lại, mang theo chút làm nũng:

“Trong tẩm cung, nàng chỉ được gọi ta là phu quân.”

Nàng đỏ mặt, khẽ đáp một tiếng, khiến hắn bật cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng.



Bữa sáng, hắn ngồi đối diện nàng, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho nàng, dường như không màng đến cả mâm cao cỗ đầy.

“Ăn nhiều một chút, nàng gầy đi rồi.”

“Chàng cũng ăn đi.”

“Ta ăn nàng là đủ.”

Một câu bâng quơ, khiến nàng đỏ mặt tới tận tai.



Ban ngày, hắn phải lên triều, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, luôn tìm cớ ghé qua tẩm cung. Có khi chỉ để nhìn nàng thêu một mảnh gấm, đọc một cuốn sách, hay đơn giản là cùng nàng dạo bước trong ngự hoa viên.

Một lần, nàng lỡ tay dẫm lên bậc đá, suýt ngã. Hắn hoảng hốt, ôm chầm lấy nàng, mặt biến sắc:

“A Nguyệt, nàng có sao không? Có bị thương ở đâu?”

Chỉ là vấp nhẹ, nhưng hắn như mất cả hồn vía.

Nàng cười, vỗ vỗ tay hắn:

“Điện hạ lo xa rồi.”

Hắn ôm nàng chặt hơn, thấp giọng thề:

“Dù chỉ là một vết xước nhỏ, ta cũng không cho phép xuất hiện trên người nàng.”



Đêm về, ngọn nến lay động. Hắn thường ôm nàng, cùng nàng nói chuyện tương lai.

“Một ngày nào đó, khi ta đăng cơ, nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ.”

“Hoàng hậu… trách nhiệm nặng nề lắm.”

“Có ta ở bên, thì chẳng có gì là nặng nề cả.”

Nói rồi, hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng, nụ hôn sâu đến mức như muốn khắc ghi nàng vào tận xương tủy.



Cứ thế, một năm, hai năm, rồi ba năm…

Hậu cung vắng lặng, không có thêm bất kỳ ai.

Người trong triều bắt đầu bàn tán: thái tử chỉ sủng một mình thái tử phi, thiên hạ có lẽ sẽ có một minh chủ tình thâm, hậu cung độc nhất.

Mỗi lời bàn tán ấy, khi truyền đến tai nàng, đều hóa thành một đóa hoa hạnh phúc, nở rực rỡ trong lòng.

Nàng ngỡ rằng, đời này, thật sự có thể yên ổn nắm tay hắn, cùng nhau bạc đầu.

Nàng đâu biết… ảo mộng càng đẹp, khi vỡ nát, càng đau đến tột cùng.