Tiếng trống dồn dập, chuông ngân liên hồi. Kinh thành phủ kín cờ quạt, hương trầm nghi ngút. Hôm ấy, trời cao trong vắt, dường như cũng muốn chứng kiến một ngày trọng đại.
Trên Kim Loan Điện, thái tử khoác long bào vàng thêu rồng năm móng, từng bước uy nghi tiến lên bảo tọa. Khi Hoàng thượng đọc xong chiếu thoái vị, ngọc tỷ trao tay, hắn cúi đầu khấu lạy, rồi chậm rãi ngồi xuống ngai vàng, ánh mắt sáng rực tựa nhật nguyệt.
Dưới điện, quần thần đồng hô:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trong biển âm thanh cuồn cuộn ấy, nàng đứng phía sau màn trướng, lòng bàn tay khẽ run. Một khắc này, nàng biết: người thiếu niên từng thề thốt bên hồ năm nào, nay đã trở thành quân chủ nắm thiên hạ trong tay.
—
Ngày sắc phong Hoàng hậu, lễ nghi long trọng chưa từng có.
Nàng khoác phượng bào thêu vạn hạc triều tường, ngọc quan chói lóa dưới ánh nắng. Từng bước đi trên thềm ngọc, khăn lụa tung bay, phía dưới là vạn dân quỳ bái.
Hắn ngồi trên ngôi cao, chăm chú dõi theo từng bước chân của nàng, ánh mắt mang theo tình ý sâu nặng. Khi nàng quỳ gối, hắn đích thân bước xuống, đưa tay nâng nàng dậy, giọng nói vang vọng nhưng chỉ như dành riêng cho nàng:
“Từ nay, nàng là mẫu nghi thiên hạ. Ta đã giữ lời, A Nguyệt.”
Tim nàng khẽ run, nước mắt tràn mi. Bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu hứa hẹn, giờ phút này đã hóa thành sự thật.
—
Từ ngày ấy, nàng sống trong vinh quang rực rỡ. Hậu cung rộng lớn, nhưng chỉ có một vị chủ: Hoàng hậu.
Mỗi bữa yến, hắn đều ngồi bên cạnh, chăm chút từng món nàng thích.
Mỗi tối, hắn đều ở lại Trường Nhạc cung, cầm tay nàng bàn chuyện quốc sự, tựa như ngoài nàng ra, hắn chẳng còn cần bất kỳ ai.
Dưới triều, bá quan ngưỡng vọng tình thâm đế hậu.
Ngoài cung, vạn dân ca ngợi minh chủ tình thâm.
—
Nhưng giữa những lời ca tụng ấy, tin tức chiến sự phương bắc truyền về. Biên cảnh nhiều lần nổi loạn, quân đội triều đình khó lòng chống đỡ.
Một buổi chiều, khi gió thu hun hút thổi qua hành lang, hắn cầm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng trầm xuống:
“Có lẽ, ta phải tính chuyện cầu hòa…”
Nàng thoáng khựng, nhưng vẫn mỉm cười, an ủi hắn:
“Đại cục quan trọng, chàng cứ tùy cơ mà quyết định. Ta sẽ luôn ở bên.”
Hắn gật đầu, nhưng trong mắt ánh lên một tia do dự khó nắm bắt.
—
Mấy ngày sau, trong cung xuất hiện sứ thần từ nước láng giềng. Tin đồn truyền ra: công chúa của họ, dung nhan tuyệt sắc, tài tình hơn người, được gửi sang để bàn chuyện hòa thân.
Tin tức ấy lọt vào tai nàng.
Bàn tay đang thêu áo cho hắn khựng lại, sợi chỉ đỏ rơi xuống nền đất.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, ngọn đèn lay động. Nàng nhìn vào ánh lửa chập chờn, lòng thoáng qua một cảm giác bất an mơ hồ—
tựa như bức tranh hạnh phúc rực rỡ kia, đang chậm rãi nứt vỡ.
Ngày công chúa nước láng giềng tiến cung, kinh thành rợp cờ hoa. Từng đoàn kỵ mã áo giáp sáng loáng, sứ thần hộ tống công chúa vào Hoàng thành.
Nàng khoác xiêm y gấm tía, dung nhan rực rỡ như ánh trăng, từng bước đi trên thảm gấm đỏ trải dài đến tận đại điện. Cả triều thần ngẩng nhìn, xôn xao khen ngợi.
Hoàng thượng ngồi trên ngôi cao, ánh mắt thoáng lướt qua nàng ta, nở nụ cười nhạt. Khi ánh mắt ấy rơi vào nàng – Hoàng hậu – hắn liền nắm chặt tay, dịu dàng nói nhỏ, đủ để nàng nghe:
“A Nguyệt, đây là vì thiên hạ. Nàng đừng buồn.”
Nàng cười, gương mặt vẫn đoan trang bình thản, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng dưới lớp tay áo rộng, ngón tay nàng siết chặt đến run rẩy.
—
Đêm ấy, trong Trường Nhạc cung, hắn ôm nàng vào lòng, thì thầm như van nài:
“Chỉ là hôn sự chính trị, nàng là duy nhất trong lòng ta.”
Hắn nói, bàn tay vẫn xiết lấy tay nàng, giọng điệu đầy khẩn thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng mỉm cười, chậm rãi tựa vào n.g.ự.c hắn:
“Thần thiếp tin chàng.”
Nhưng trái tim, lại dội lên nỗi chua xót khó tả.
—
Từ ngày công chúa nhập cung, trong triều liên tục truyền ra những lời bàn tán. Người khen nàng đoan trang, kẻ ca ngợi nàng phóng khoáng, tựa hồ gió lạ thổi vào hậu cung vốn chỉ có một người.
Nhiều lần yến tiệc, Hoàng thượng vì giữ hòa khí mà buộc phải tỏ ra thân mật với công chúa trước mặt bá quan. Nụ cười ấy, lời khen ấy, khi lọt vào mắt Hoàng hậu, như từng mũi kim đ.â.m sâu vào tim.
Đêm về, hắn vẫn ôm nàng, miệng không ngừng hứa hẹn:
“A Nguyệt, nàng là Hoàng hậu duy nhất, mãi mãi.”
Nàng không hỏi, cũng không oán. Chỉ lặng lẽ cười, bàn tay khẽ đặt lên lồng n.g.ự.c hắn. Nơi đó, nhịp tim vẫn đập, nhưng nàng không còn chắc chắn: nhịp đập ấy, còn thuộc về riêng mình nữa không?
—
Gió thu thổi mạnh ngoài điện, lá vàng rơi lả tả.
Ngọn đèn lay động, chiếu xuống gương mặt nàng.
Trong ánh sáng mờ, đôi mắt ấy không còn trong trẻo như ngày xưa, mà đã bắt đầu vương chút mờ tối—
tựa như một vết nứt nhỏ, len lỏi vào thiên đường tưởng chừng bất diệt.
Mùa thu năm ấy, triều đình tổ chức đi săn ở bãi Trường Lâm. Hoàng thượng đích thân dẫn đầu, văn võ bá quan theo hầu. Hoàng hậu ngồi trong kiệu, quan sát cảnh rừng núi hùng vĩ mà lòng thoáng dấy lên cảm giác xa lạ—đã bao lâu rồi nàng không còn được tự do cưỡi ngựa, tung hoành như thuở thiếu nữ?
Một tiếng cười trong trẻo vang lên.
Công chúa hòa thân mặc áo cưỡi ngựa màu trắng, dáng người mảnh mai mà rắn rỏi, thúc roi phóng ngựa băng qua đồng cỏ. Gió cuốn vạt áo tung bay, trông chẳng khác nào một đóa hoa trắng rực rỡ giữa trời thu.
Nàng không cố ý phô trương, chỉ là cười lớn trong gió, cặp mắt sáng rực lên như ánh sao.
Hoàng hậu nhìn theo, trong lòng thoáng nhói lên. Nàng nhớ đến chính mình của nhiều năm trước: cũng từng một mình trên lưng ngựa, tóc tung bay trong nắng, cũng từng vô tư như thế, chẳng lo nghĩ, chẳng toan tính. Nhưng tất cả đã bị cung cấm giam chân, bị những lễ nghi, bổn phận và danh phận mài mòn.
Ánh mắt Hoàng thượng bỗng sáng rực.
Hắn nhìn theo bóng công chúa, trong đáy mắt thoáng hiện một thứ tình cảm khó gọi tên.
Đêm ấy, hắn ôm nàng vào lòng, lại nhắc đi nhắc lại:
“A Nguyệt, nàng là duy nhất.”
Nàng cười khẽ, gục đầu vào n.g.ự.c hắn, nhưng đôi mắt mở to trong bóng tối.
Nàng cảm nhận rõ—nhịp tim hắn rộn ràng hơn khi nói lời hứa với mình, nhưng ánh nhìn say đắm lúc chiều lại không thuộc về nàng.
Không phải Hoàng hậu của hiện tại.
Mà là cô gái năm nào, phóng khoáng cưỡi ngựa giữa trời xanh.
—
Những ngày sau, nàng càng nhận ra sự thay đổi.
Trong yến tiệc, hắn thường vô thức hỏi công chúa về những trò chơi ở biên cảnh, về cảnh sắc ngoài hoang nguyên, thậm chí bật cười thoải mái mỗi khi công chúa kể chuyện vụng về.
Lúc ấy, hắn vẫn quay sang nàng, nắm tay, nói nhỏ:
“Đừng để tâm, chỉ là xã giao.”
Nàng gật đầu, mỉm cười dịu dàng, vẫn giữ phong thái của một Hoàng hậu mẫu nghi. Nhưng mỗi lời, mỗi nụ cười kia như muối xát vào vết thương.
—
Một buổi tối, ngồi một mình trước án thư, nàng khẽ mở một cuốn sách cũ. Đó là cuốn nhật ký thời thiếu nữ nàng từng viết, bên trong ghi đầy những ước mơ về tự do, về những chuyến cưỡi ngựa trên cánh đồng hoa.
Ngón tay khẽ run, nước mắt bất giác rơi xuống trang giấy.
Phải chăng… thứ hắn say mê, không phải nàng hôm nay—một Hoàng hậu đoan trang, an tĩnh—mà là kí ức về nàng khi xưa, thứ đã mất đi vĩnh viễn?
Ngọn đèn chập chờn lay động.
Trong bóng tối, lần đầu tiên nàng thấy rõ: hạnh phúc tưởng vĩnh hằng, nay đã bắt đầu rạn nứt.