Tiếng trống chiến vọng từ phương bắc, biên giới rung chuyển như lửa cháy lan. Trong triều, tin chiến bại nối tiếp nhau đưa về, dân chúng kinh hoàng, lòng người rúng động.
Kim Loan điện một sáng đầu thu, Tạ Dư Nguyệt khoác phượng bào, thẳng lưng bước vào giữa trăm quan. Giọng nàng vang vọng, dõng dạc như lưỡi kiếm vạch trời:
“Giặc đã tới sát thành, nếu còn chần chừ, e rằng chẳng mấy ngày nữa kinh đô cũng thành biển máu. Bệ hạ không cho thần thiếp cầm quân, nhưng hôm nay, thần thiếp thay mặt lê dân, xin được dẫn binh ra trận!”
Cả điện lặng đi, rồi bùng lên xôn xao.
“Hoàng hậu nương nương, người…”
“Không thể nào! Nữ nhân sao có thể…”
Nhưng ánh mắt nàng sáng rực, quét ngang một lượt, khiến bao lời phản đối nghẹn lại trong cổ.
Diệp Tranh bỗng bước ra, quỳ thẳng giữa điện:
“Thần thiếp nguyện theo Hoàng hậu nương nương, hiệp đồng phò tá. Thảo nguyên tôi luyện cung thương từ nhỏ, thần thiếp nguyện dốc hết sức lực, làm trợ thủ đắc lực nơi biên ải.”
Trình Dực cũng tiến ra, cung kính chắp tay:
“Thần thân là thái y, nhưng từng theo phụ thân chẩn bệnh khắp chiến trường. Nếu nương nương ra trận, thần nguyện theo làm quân y, cứu chữa binh sĩ, không màng sống chết.”
Hai người quỳ thẳng, một thái y áo xanh đứng bên, ánh mắt sắc như gươm. Cảnh tượng ấy khiến cả triều đình như nổ tung.
Lạc Thiên Duệ giận tím mặt, hét lớn:
“Càn rỡ! Trẫm còn sống, sao có thể để Hoàng hậu lôi kéo hậu cung, ngự y viện, biến triều đình thành trò cười thiên hạ?”
Nhưng dưới điện, nhiều trung thần đồng loạt quỳ xuống, giọng hô vang:
“Xin bệ hạ chuẩn y! Hoàng hậu nương nương có dũng khí, lòng người quy phục. Giờ phút nguy nan, chỉ có nàng mới đủ để trấn an thiên hạ!”
Tiếng hô vang dậy cả Kim Loan điện.
Lạc Thiên Duệ nhìn xuống, thấy trăm quan đã d.a.o động, trong mắt ánh lên sự căm hận và bất lực. Sau cùng, hắn nắm chặt tay, răng nghiến ken két, phất ống tay áo:
“Được! Vậy trẫm phong Hoàng hậu làm Chinh Bắc Đại tướng quân, thống lĩnh ba mươi vạn binh mã. Nhưng nhớ kỹ, nếu thất bại… trẫm sẽ lấy đầu nàng tế cờ!”
—
Ngày xuất chinh, cờ xí rợp trời.
Tạ Dư Nguyệt khoác chiến giáp bạc sáng lóa, cưỡi bạch mã, phượng kỳ tung bay trong gió. Diệp Tranh mặc giáp nhẹ, vai đeo cung, mắt sáng như sao. Trình Dực khoác áo xanh, sau lưng mang hòm thuốc, ánh mắt kiên định không kém binh sĩ nơi tiền tuyến.
Dân chúng hai bên đường quỳ rạp, tiếng hô vang trời:
“Hoàng hậu nương nương vạn tuế!”
“Mẫu nghi thiên hạ, vì dân vì nước!”
Trong gió thu hun hút, tiếng hô ấy lan dài như sóng, dội thẳng vào lòng nàng. Khoảnh khắc đó, Tạ Dư Nguyệt siết chặt trường kiếm, ánh mắt kiên quyết.
Lần này, nàng không còn là nữ nhân bị phụ bạc trong hậu cung nữa.
Nàng là lá cờ phượng bay nơi biên ải, là niềm tin duy nhất còn sót lại của thiên hạ này.
_____
Đầu đông. Trời biên ải xám xịt, tuyết rơi từng đợt nặng nề phủ trắng cả đồng bằng, gió cắt qua da như lưỡi dao.
Trên thành trấn Bắc Vệ, quân sĩ co ro trong áo giáp mỏng, đôi môi tái xanh, hơi thở hóa thành từng làn khói trắng. Nhiều binh lính vốn quen khí hậu ôn hòa phương nam, nay phải đối mặt với cái lạnh khắc nghiệt, cả thân thể lẫn nhuệ khí đều bị bào mòn.
Tạ Dư Nguyệt đứng trên tường thành, giáp bạc phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của mặt trời đông, mái tóc đen tung bay trong gió tuyết. Nàng đưa mắt nhìn ra cánh đồng trước mặt: từng tốp giặc Hồ di chuyển trong bão tuyết, lợi dụng sương mù trắng xóa để ẩn thân, tiến sát từng bước.
Quân sĩ nhìn thấy, nhiều người rụt vai, run rẩy. Lúc ấy, tiếng nói của Hoàng hậu vang lên, trong trẻo mà mạnh mẽ, vang vọng cả chiến trường:
“Các ngươi sợ lạnh sao? Giặc Hồ sống giữa băng tuyết quanh năm, coi đây là thiên địa của chúng. Nhưng hôm nay, chính cái tuyết này sẽ chôn vùi bước chân chúng!”
Nàng giơ cao trường kiếm, ánh mắt như ngọn lửa giữa đông tàn:
“Lạnh buốt, băng dày, là khắc tinh của kẻ cậy sức mạnh. Lưỡi ngựa nặng nề, bánh xe lún sâu, chúng không thể kéo lương thực xa lâu. Nếu ta giữ vững thành trì, tận dụng địa thế, thì cái lạnh này chính là tường thành thứ hai, g.i.ế.c giặc mà chẳng cần phí m.á.u binh sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói rơi xuống, binh sĩ dần ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng.
Diệp Tranh cưỡi ngựa tiến lên, giọng kiên định tiếp lời:
“Quê hương ta là thảo nguyên phía bắc, mùa đông gió tuyết dài suốt nửa năm. Ta hiểu rõ cách người Hồ di chuyển trong bão tuyết: họ quen đánh nhanh, cưỡi ngựa lao thẳng, không quen thủ lâu. Nếu chúng ta chia quân mai phục ven sông đóng băng, dùng hỏa dược phá băng khi chúng vượt qua, ắt có thể khiến cả đoàn ngựa rơi xuống dòng nước lạnh giá mà c.h.ế.t cóng.”
Nàng chỉ vào bản đồ trải rộng trên bàn đá, ngón tay lướt qua từng khe núi:
“Ở đây, và ở đây. Ta sẽ dẫn cung kỵ ẩn trong rừng, chờ bọn chúng lọt trận địa.”
Ánh mắt Tạ Dư Nguyệt chợt sáng, nhìn Diệp Tranh mà khẽ gật đầu:
“Tốt. Vậy bản cung sẽ cố thủ trong thành, dùng kỵ binh của ngươi để đánh chặn. Một trong công, một ngoài thủ, giặc Hồ sẽ tự mình kiệt quệ dưới tuyết lạnh này.”
Nàng quay lại, giọng dõng dạc, như lửa hừng bùng lên giữa gió tuyết:
“Người nào bảo mùa đông là tử địa? Đối với bản cung, hôm nay chính là thiên thời, là cơ hội để xoay chuyển cục diện. Các ngươi đi theo bản cung, tất sẽ thắng!”
Tiếng hô “Thắng!” vang rền, dội vào tầng mây u ám.
Khoảnh khắc ấy, tuyết rơi nặng nề, nhưng trong lòng hàng vạn binh sĩ, ngọn lửa đã bùng cháy.
____
Đêm ấy, bão tuyết kéo về, trời đất tối mịt như mực. Gió rít từng hồi như tiếng quỷ gào, bông tuyết cắt vào da rát buốt.
Tiếng tù và từ phía giặc Hồ vang lên rền rĩ, hàng vạn kỵ binh áo lông sói đạp tuyết mà đến, vó ngựa chấn động cả mặt băng. Ánh lửa đuốc loang loáng trong đêm như một con rồng lửa khổng lồ đang nuốt chửng thành Bắc Vệ.
Trên thành, Tạ Dư Nguyệt khoác giáp bạc, tay cầm trường kiếm, gió tuyết quất vào má nàng, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Nàng hạ lệnh, giọng vang vọng át cả tiếng gió:
“Cung thủ — chuẩn bị!”
Hàng nghìn dây cung kéo căng, mũi tên sáng rực trong ánh lửa.
“Bắn!”
Tiếng tên rít xé không trung, từng loạt mưa tên rơi xuống như chớp, ghim thẳng vào đoàn ngựa đang hò reo xông tới. Tiếng kêu thảm vang dội, m.á.u đỏ thẫm loang trên nền tuyết trắng. Nhưng giặc Hồ vẫn tiến như sóng, từng lớp ngã xuống, lớp sau lại tràn lên.
Ngoài thành, Diệp Tranh đã dẫn cung kỵ vòng qua bên cánh. Trong bóng đêm, nàng giương cung, một mũi tên găm thẳng vào trống trận của địch, dập tắt nhịp trống thúc quân. Bóng dáng nàng cưỡi ngựa vút đi như ảo ảnh giữa bão tuyết, mũi tên nối tiếp mũi tên, nhanh như tia chớp, khiến hàng ngũ giặc rối loạn.
Giữa trận hỗn chiến, Tạ Dư Nguyệt rút kiếm lao xuống cổng thành, đích thân dẫn một toán tinh binh xông ra. Kiếm nàng quét một đường, ánh bạc lóe sáng, hai tên địch ngã xuống trong tích tắc.
Một mũi giáo bất ngờ lao tới, xé gió nhắm thẳng n.g.ự.c nàng. Nàng nghiêng người tránh được, nhưng vai trái bị xước một đường, m.á.u tươi loang đỏ giáp bạc. Nỗi đau khiến nàng nghiến răng, nhưng tay kiếm càng vững chắc hơn.
Phía sau, tiếng kêu của Trình Dực vang lên:
“Nương nương! Lui lại một chút!”
Hắn lao tới giữa trận, kéo nàng ra sau tấm khiên, tay nhanh chóng rút thuốc cầm máu, động tác thuần thục đến mức không kịp nghĩ ngợi. Máu nóng thấm ra đầu ngón tay hắn, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Vết thương không sâu, ta sẽ băng lại. Xin nương nương đừng dừng kiếm, binh sĩ đang nhìn người!”
Lời hắn như ngọn lửa châm vào m.á.u huyết. Tạ Dư Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, gật đầu, lại lao vào vòng chiến.
Trên trời, gió gào thét. Dưới đất, m.á.u đỏ loang trên nền tuyết trắng. Giữa sự hỗn loạn, lá cờ phượng tung bay, dẫn dắt quân sĩ từng bước áp đảo.
Rồi khoảnh khắc chờ đợi đã đến—giặc Hồ dồn kỵ binh qua con sông đóng băng phía tây.
Diệp Tranh giương cao ngọn lửa hiệu, hét lớn:
“Thả hỏa dược!”
Tiếng nổ long trời. Mặt băng vỡ tung thành từng mảng khổng lồ, nước lạnh buốt phun trào, nhấn chìm cả đoàn kỵ binh đang phi như gió. Tiếng la hét kinh hoàng hòa với tiếng ngựa hí, vang vọng khắp thảo nguyên trắng xóa.
Cục diện lập tức đảo ngược. Quân Hồ hoảng loạn tháo chạy, còn quân triều đình hô vang:
“Vạn tuế! Đại thắng!”
Tạ Dư Nguyệt đứng giữa chiến trường, giáp bạc loang máu, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt rực cháy. Bên cạnh nàng, Diệp Tranh cưỡi ngựa, mái tóc tung bay, ánh nhìn kiêu hãnh. Sau lưng, Trình Dực thu dọn hòm thuốc, bàn tay vẫn còn run vì m.á.u nóng chưa kịp rửa sạch.
Trong bão tuyết đẫm m.á.u ấy, một ngọn cờ mới đã được cắm sâu vào lòng quân sĩ — lá cờ mang hình phượng đỏ thẫm, kiêu hãnh mà bất khuất.