Y Hương Vấn Đế Tâm

Chương 11: Cơ hội trong hiểm nguy



Tin cấp báo từ biên ải truyền về như sấm động giữa trời quang.

“Giặc Hồ đã vượt sông, cướp phá mấy châu huyện, quân triều đình liên tiếp thất thủ!”

Trong Kim Loan điện, văn võ bá quan xôn xao như ong vỡ tổ. Người quỳ tấu xin tăng thuế để chiêu mộ binh mã, kẻ khuyên nên lập tức cầu hòa, gửi thêm mỹ nhân sang để đổi lấy yên bình. Mỗi lời bàn ra tán vào như d.a.o cứa vào lòng dân, chẳng ai thật sự dám đứng lên nhận trách nhiệm.

Trên ngai vàng, Lạc Thiên Duệ ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy cầm chén ngọc, trà sóng sánh tràn ra mà vẫn không hề hay biết.

Hắn day trán, giọng khàn đặc:

“Trẫm… mệt rồi. Các khanh cứ bàn bạc thêm, ngày mai rồi quyết.”

Cả triều đình bỗng lặng đi. Văn thần cúi đầu, võ tướng thì lác đác, phần lớn đã già yếu hoặc bị gạt bỏ từ lâu, không còn ai có thể trấn giữ cương vực.

Tạ Dư Nguyệt đứng nơi hàng hậu cung, đôi mắt bình thản dõi khắp đại điện. Trong phút chốc, nàng thấy rõ: người ngồi trên ngai vàng kia, đã chẳng còn là thiếu niên năm nào từng thề thốt “vì nàng mà giữ cả thiên hạ”.

Nàng bước lên một bước, giọng trong trẻo mà dõng dạc:

“Bệ hạ, thiên hạ này là của lê dân. Biên cương lầm than, bách tính mất nhà, sao có thể chỉ lấy mấy lời cầu hòa mà qua được? Nếu bệ hạ đã không còn tướng tài để sai khiến… thần thiếp nguyện xin đích thân dẫn quân ra trận.”

Cả triều đình chấn động.

“Hoàng hậu nương nương… sao có thể?”

“Đàn bà nhi nữ, lo việc bếp núc còn chưa xong, há lại bàn chuyện binh đao?”

“Đúng là hoang đường!”

Lạc Thiên Duệ biến sắc, đập mạnh chén ngọc xuống long án, giận dữ quát:

“Hoàng hậu! Nàng điên rồi sao? Đây là triều đình, không phải chỗ cho nữ nhân ngông cuồng!”

Nhưng Tạ Dư Nguyệt không hề lùi bước. Nàng đứng thẳng, ánh mắt như lưỡi kiếm, giọng dõng dạc vang khắp điện vàng:

“Thần thiếp mang danh Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ. Nếu bệ hạ long thể bất an, không thể vì dân, thì để thần thiếp thay người giữ lấy giang sơn này. Dù chỉ là nữ tử, nhưng thà c.h.ế.t nơi sa trường, còn hơn ngồi yên nhìn đất nước mất vào tay giặc!”

Từng chữ rơi xuống như búa nện.

Quần thần im phăng phắc. Ánh mắt bao người d.a.o động, vừa kính phục vừa kinh hãi.

Trong chính điện, ánh sáng lọt qua rèm châu, chiếu lên bóng dáng thẳng tắp của Hoàng hậu. Khoảnh khắc ấy, nàng không còn chỉ là một nữ nhân bị phụ bạc trong chốn hậu cung nữa… mà đã thực sự trở thành ngọn cờ duy nhất còn có thể cứu lấy lòng dân, giữ lại sơn hà.

Lạc Thiên Duệ nghe xong, cả gương mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng phẫn nộ. Hắn đứng phắt dậy, long bào phất mạnh, giọng gầm lên át cả tiếng hô vang ngoài điện:

“Hoàng hậu! Nàng nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của trẫm, là mẫu nghi hậu cung, chứ không phải tướng soái triều đình! Việc binh đao là chuyện nam nhi, sao đến lượt nàng đứng ra đòi gánh vác? Trẫm còn sống, quyết không cho phép nàng bước nửa bước ra khỏi cung!”

Lời hắn như lưỡi d.a.o lạnh lẽo c.h.é.m xuống, dập tắt tiếng xì xào của bá quan. Nhưng trong ánh mắt nhiều người, sự thất vọng đã lặng lẽ lan tràn.

Tạ Dư Nguyệt vẫn đứng thẳng, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định:

“Bệ hạ, người nói việc binh đao là chuyện nam nhi. Thần thiếp cũng mong được thấy một nam nhi đủ sức gánh vác. Nhưng nay ngoài kia giặc đã vào thành, văn thần chỉ biết bàn lùi, võ tướng thì hoặc già yếu, hoặc đã bị vùi dập… Nếu bệ hạ quả thật có cách, xin lập tức đưa ra. Bằng không… để thần thiếp thay mặt, một lần thử xem.”

Lạc Thiên Duệ nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Sau cùng, hắn cắn răng, gằn giọng:

“Câm miệng! Trẫm đã nói không được thì là không được! Người đâu, đưa Hoàng hậu hồi cung, từ nay không được bén mảng tới triều sự nữa!”

Thái giám, thị vệ lập tức bước lên. Cả điện Kim Loan im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng bước chân vang dội.

Bóng dáng áo phượng đỏ thẫm của Tạ Dư Nguyệt chậm rãi lùi ra, nhưng ánh mắt nàng sáng rực như lửa, soi rọi từng kẻ trong triều. Khoảnh khắc ấy, ai cũng hiểu: cho dù bị cấm cản, một khi nàng đã mở lời, con đường nàng chọn — sẽ không ai có thể ngăn cản mãi được.

____

Ngự thư phòng, đêm khuya.

Rượu trong chén đã cạn lần thứ bảy. Lạc Thiên Duệ ngồi đó, gương mặt vùi trong ánh đèn dầu leo lét, đôi mắt đỏ ngầu, mệt mỏi đến cực độ.

Hắn nhớ lại ánh mắt Hoàng hậu lúc sáng—kiên định, khiến cả một triều văn võ phải câm lặng. Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy chính mình trở nên nhỏ bé, hèn yếu.

“Trẫm là quân vương… nhưng vì sao nàng lại khiến người người kính phục hơn trẫm?”

Hắn cười khẩy, tiếng cười vang trong căn phòng trống rỗng, chua chát đến tột cùng.

“Nếu để nàng bước lên… vậy còn mặt mũi nào của trẫm? Còn uy nghiêm nào của đế vương?”

Trong bóng đêm, sự tự tôn và ghen ghét trộn lẫn, xâu xé hắn từng khắc. Hắn không cam lòng… nhưng cũng chẳng dám đối diện sự thật rằng bản thân đã chẳng còn đủ sức nắm giữ giang sơn này.



Trường Nhạc cung.

Ánh nến hắt xuống gương mặt Hoàng hậu, đôi mắt nàng sáng rực như lửa. Trước mặt là bản đồ biên giới, từng đường núi, từng con sông đều được nàng cẩn thận đánh dấu.

Trình Dực quỳ một bên, giọng trầm thấp:

“Nếu nương nương thật sự muốn ra trận, thần sẽ điều chế dược liệu mang theo. Không chỉ để chữa trị binh sĩ, mà còn có vài loại… có thể dùng để đối phó trong quân cơ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng gật đầu, ánh mắt không rời khỏi bản đồ:

“Được. Nhưng việc này phải tuyệt đối bí mật. Bệ hạ nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để cản trở. Chúng ta chỉ có thể âm thầm chuẩn bị, chờ thời cơ.”

Ngoài điện, An Đức bước vào, tay áo vương bụi gió, mang theo một túi nhỏ:

“Đây là sổ sách các hào kiệt ở kinh thành thần lén liên hệ. Có nhiều người bất mãn với triều đình, sẵn lòng theo Hoàng hậu nương nương nếu người đứng ra hiệu triệu.”

Tạ Dư Nguyệt nhận lấy, đôi mắt ánh lên quyết liệt.

“Được. Nếu triều đình không còn tướng tài, vậy bản cung sẽ tự tạo lấy một đạo quân.”



Đêm ấy, gió hun hút thổi qua tường thành.

Một bên là đế vương rượu say ôm bóng mình trong cô độc, sợ hãi uy quyền lung lay.

Một bên là nữ nhân từng bị phụ bạc, nay lặng lẽ nhóm lên ngọn lửa tham vọng, chuẩn bị bước vào con đường m.á.u lửa.

Khoảnh khắc này, thiên hạ đã có hai ngọn cờ, nhưng chỉ một ngọn… đủ sức soi sáng lòng người.

____

Gió bấc thổi ù ù, mang theo tiếng vó ngựa dồn dập từ phương bắc. Tin chiến báo lần thứ ba trong tháng truyền về:

“Giặc Hồ đã chiếm liên tiếp ba châu, tàn sát dân lành, cướp phá thành quách. Quan thủ thành bỏ chạy, quân triều đình tan rã!”

Tiếng truyền báo vang khắp triều đình như tiếng sấm, khiến bá quan nhất loạt tái mặt. Ngoài cửa cung, dân chạy loạn đã quỳ chật cả con đường, tiếng kêu khóc vang vọng:

“Hoàng thượng, cứu mạng!”

“Xin triều đình ban quân đi đánh giặc!”

“Chúng thần không còn nhà để về nữa!”

Tiếng khóc than như đao cắt vào lòng. Nhưng trên ngai vàng, Lạc Thiên Duệ chỉ ngồi bất động, sắc mặt u ám, môi run run chẳng nói được câu nào.

—                                                           

Kim Loan điện, tranh luận nổ ra kịch liệt.

“Thần cho rằng chỉ còn cách cầu hòa, không thể hy sinh thêm sinh mạng dân chúng!”

“Cầu hòa sao? Chẳng khác nào dâng cả quốc thổ cho giặc!”

“Nhưng chúng ta còn tướng nào đủ sức cầm quân?”

Tiếng cãi vã ầm ầm, chẳng ai chịu nhường ai. Trong lúc ấy, một giọng nữ thanh lãnh vang lên sau rèm:

“Quân không đủ, thì chiêu mộ thêm. Tướng không có, thì bồi dưỡng người mới. Nếu chỉ biết co cụm cầu an, giang sơn này sớm muộn gì cũng thành vật trong tay kẻ khác.”

Tạ Dư Nguyệt bước ra, phượng bào sáng rực dưới ánh đèn. Ánh mắt nàng quét qua từng gương mặt đang tái nhợt. Khoảnh khắc ấy, uy nghiêm của một Hoàng hậu lại như vị nữ soái giữa sa trường.

Quần thần rúng động, vài người quỳ xuống:

“Xin Hoàng hậu nương nương chỉ thị!”

Sắc mặt Lạc Thiên Duệ lập tức sa sầm. Hắn đập mạnh long án, giọng gầm lên:

“Câm miệng hết cho trẫm! Đây là triều đình, không phải chỗ cho Hoàng hậu giở trò! Tất cả những kẻ hùa theo, là muốn khi quân sao?”

Không khí nặng nề như đè xuống từng hơi thở. Một số đại thần phe cánh Hoàng đế vội vàng quỳ xuống hô to:

“Hoàng thượng anh minh! Hoàng hậu nương nương xin hãy tự trọng!”

Thế nhưng cũng có không ít trung thần nhìn nhau, lòng dậy sóng. Ánh mắt họ đã không còn đặt trọn ở bậc đế vương bạc nhược, mà dần hướng về vị mẫu nghi có dũng khí trước mặt.



Trường Nhạc cung, đêm xuống.

Diệp Tranh ngồi cùng Tạ Dư Nguyệt bên án thư, giọng cứng cỏi:

“Hôm nay ngoài triều, ta thấy rõ, đã có người nghiêng về phía nương nương. Nếu bệ hạ cứ cố cản trở, sớm muộn gì triều cục cũng chia làm hai phe đối nghịch.”

Trình Dực vừa dọn thuốc vừa trầm giọng tiếp lời:

“Thần đã liên hệ được vài vị võ tướng còn sót lại trong quân, họ vốn bất mãn với triều đình, nếu Hoàng hậu nương nương lên tiếng, chắc chắn họ sẽ nghe theo.”

Ngọn đèn dầu bập bùng. Gió lạnh ngoài hiên rít qua khe cửa, như tiếng biên cương gào thét vọng về.

Tạ Dư Nguyệt siết chặt bàn tay, đôi mắt sáng rực lửa:

“Được. Nếu triều đình không còn người gánh vác, bản cung sẽ đứng ra. Giặc ngoài kia đã g.i.ế.c dân ta thành biển máu, ta không thể ngồi yên trong lồng son này nữa.”

Trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa trong tim nàng bùng cháy, soi sáng cả bóng tối của cung thành. Và từ đêm nay, sóng ngầm trong triều đã không thể nào ngăn lại được nữa.