Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 208: Hài tử, Ngươi có thể ở lại?



Hài tử sinh non bảy tháng, dưỡng thêm vài ngày đã không còn quá khác biệt so với những đứa trẻ đủ tháng. Chân tay nhỏ nhắn nhưng có sức, mỗi lần bú sữa đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn rất khá. Lâm Sơ Cửu đôi khi cũng ôm lấy, xoa bóp cánh tay bé con.

Hôm nay, nàng đang tắm rửa cho hài tử trong phòng. Ngô đại phu nhàn rỗi không có việc gì cũng đến giúp một tay. Nhìn nàng chăm sóc hài tử chu đáo như vậy, Ngô đại phu hứng khởi nói:

"Người thích trẻ con đến vậy, bao giờ tự mình sinh một đứa đi? Hài tử của người chắc chắn đẹp hơn đứa này nhiều!"

Nghĩ đến hài tử của Vương phi và Vương gia, chắc chắn sẽ là một tiểu bảo bối xuất sắc!

Lâm Sơ Cửu vẫn chuyên tâm tắm rửa cho đứa trẻ, hoàn toàn không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp:

"Ta cũng muốn sinh một hài tử, nhưng sinh với ai đây?"

Tiêu Thiên Diệu vừa vào đến liền nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức sa sầm:

"Muốn sinh con với ai?"

Nàng đã gả cho hắn, lại còn nghĩ đến chuyện sinh con với người khác? Hắn trông dễ nói chuyện đến thế sao? Chuyện đội nón xanh, hắn cũng có thể nhẫn nhịn được ư?

Lỗ tai còn vang vọng câu nói kia, Lâm Sơ Cửu cứ tưởng là Ngô đại phu, không ngẩng đầu lên đáp:

"Cũng không biết sinh với ai, nên mới không sinh được đây."

Giọng nói lạnh như băng vang lên, mang theo sự phẫn nộ bị kiềm nén:

"Nàng còn muốn sinh con với người khác?"

Lời này... không đúng! Đây không phải giọng của Ngô đại phu!

Lâm Sơ Cửu cứng đờ, cảm thấy không khí trong phòng có gì đó sai sai. Ngẩng đầu lên, liền thấy Ngô đại phu đang trợn mắt nhìn nàng, ra sức nháy mắt làm ám hiệu.

Nhắc nhở quá muộn!

Lâm Sơ Cửu hung hăng trừng Ngô đại phu một cái. Ngô đại phu vẻ mặt vô tội: Ta đã nhắc người rồi, chính người không để ý!

Thôi, bây giờ có nói gì cũng vô ích.

Lâm Sơ Cửu chậm rãi quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tiêu Thiên Diệu. Ánh mắt ấy nhìn đến mức nàng dựng tóc gáy, suýt chút nữa làm rơi hài tử. May mắn phản ứng kịp, vội vàng ôm chặt đứa bé, lau khô cho nó.

Hài tử chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy rất vui, hai tay vung vẩy loạn xạ, miệng phát ra những tiếng cười ngây thơ.

Lâm Sơ Cửu bế hài tử lên, làm như không có chuyện gì, nhìn Tiêu Thiên Diệu nói:

"Vương gia, sao ngài lại tới đây?"

Không ai thông báo một tiếng, đột nhiên xuất hiện, thật sự làm người ta giật mình.

"Ta không thể đến sao?"

Tiêu Thiên Diệu đẩy xe lăn tiến lên, khí thế áp đảo tất thảy.

Ngô đại phu thấy tình hình không ổn, lập tức nhận lấy hài tử từ tay Lâm Sơ Cửu, quấn chặt trong chăn, rồi chạy mất dạng...

Lâm Sơ Cửu vừa định gọi ông ấy lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng Ngô đại phu đã biến mất.

Động tác này... thật sự không giống bình thường!

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể một mình đối mặt với Tiêu Thiên Diệu.

"Vương gia, ngài tìm ta có chuyện gì sao?" Nàng làm ra vẻ vô tội, mắt chớp chớp nhìn hắn.

Tiêu Thiên Diệu cười lạnh:

"Thế nào, không định trả lời câu hỏi của ta?"

Nàng đã là thê tử của hắn, vậy mà còn không biết mình phải sinh con với ai? Quả nhiên hắn đã quá dung túng nàng!

"Cái gì? Câu hỏi gì?" Lâm Sơ Cửu giả bộ ngây ngô. "Là chuyện phối dược sao? Vừa rồi Ngô đại phu cũng hỏi ta rồi, ta đã nói hết những gì mình biết."

Tiêu Thiên Diệu hừ lạnh:

"Ở bên cạnh Ngô đại phu lâu quá, bản lĩnh giả ngu càng ngày càng cao. Nàng nghĩ bổn vương dễ bị lừa như vậy?"

Lâm Sơ Cửu biết không thể trốn tránh được nữa, đành nói:

"Đương nhiên không phải. Ta với Ngô đại phu chỉ là thuận miệng nói chuyện thôi, vương gia không cần nghĩ nhiều."

"Phải không?" Tin nàng mới là lạ!

"Đương nhiên, ta còn trẻ, chưa tính đến chuyện sinh con sớm như vậy."

Đây là lời thật lòng. Dù nàng có tuổi đời không nhỏ, nhưng thân thể này mới chỉ mười tám. Nghĩ đến việc bản thân mười tám tuổi đã thành mẫu thân, thật sự nàng chưa thể tiếp nhận nổi.

Tiêu Thiên Diệu không truy cứu lời Lâm Sơ Cửu nói là thật hay giả. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, giọng đầy cảnh cáo:

"Lâm Sơ Cửu, nhớ kỹ, nàng là Vương phi của bổn vương. Dù bổn vương không cần nàng, nàng cũng chỉ có thể có một mình bổn vương!"

Dám để hắn mang nón xanh? Hắn sẽ giết nàng trước!

"Ta đã hiểu." Lâm Sơ Cửu dứt khoát đáp, dứt khoát đến mức khiến người ta hoài nghi liệu nàng có thực sự để tâm đến lời này hay không.

Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng thật sâu một lúc, không tiếp tục dây dưa. Hắn thản nhiên nói, giọng điệu không cho phép từ chối:

"Thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường."

"Ngày mai? Vương gia muốn về kinh?" Không nghe thấy hắn bảo nàng cùng về, Lâm Sơ Cửu đương nhiên không định đi theo. Trong lòng còn âm thầm tính toán, chờ hắn đi rồi sẽ treo pháo trúc ăn mừng.

Nhưng Tiêu Thiên Diệu thẳng thừng dập tắt ảo tưởng của nàng:

"Không, ngày mai nàng cùng bổn vương hồi kinh."

Quả nhiên, Tiêu Thiên Diệu không bao giờ chịu buông tha nàng!

Lâm Sơ Cửu không cam lòng:

"Vương gia, ta không có ý định về kinh lúc này."

Tiêu Thiên Diệu cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt:

"Nàng nghĩ bổn vương sẽ để nàng ở lại một mình?"

Đừng ngây thơ như vậy!

Hắn đến đây để đón nàng, nếu không đưa nàng về, sao có thể một mình trở lại?

"Ta không muốn về." Lâm Sơ Cửu vẫn cố tranh thủ.

Tiêu Thiên Diệu có trăm cách để ép nàng phải theo, nhưng hắn không dùng đến. Hắn chỉ hờ hững nói:

"Phúc An muốn đích thân đến xin lỗi nàng, nàng chắc chắn không về?"

"Phúc An công chúa muốn xin lỗi ta? Nàng ta điên rồi sao?"

Lâm Sơ Cửu nhìn hắn đầy hoài nghi. Tiêu Thiên Diệu đang nói đùa? Hay chỉ muốn lừa nàng về kinh?

"Nàng có thể hy vọng như vậy, đáng tiếc là không có lựa chọn." Tiêu Thiên Diệu cười lạnh, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt đối với Phúc An công chúa.

Hắn không lừa nàng, nhưng mà...

Lâm Sơ Cửu phản ứng cực nhanh, lập tức hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì?"

"Muốn biết?"

Lâm Sơ Cửu gật đầu, rất thành thật. Từ khi Tiêu Thiên Diệu đến, mọi tin tức từ kinh thành đều bị hắn chặn lại. Nàng bị giam lỏng ở thôn trang nhỏ bé này, ngày ngày đi dạo quanh đồng ruộng, nói không thấy buồn chán chính là nói dối.

"Về kinh cùng bổn vương, bổn vương sẽ nói cho nàng biết."

Tiêu Thiên Diệu dùng cách ôn hòa nhất để thuyết phục nàng cam tâm tình nguyện đi theo. Đáng tiếc, chiêu dụ dỗ này không có hiệu quả. Lâm Sơ Cửu không chút do dự lắc đầu:

"Hiện tại ta không muốn biết nữa."

Nhìn bộ dạng đắc ý của nàng, Tiêu Thiên Diệu tức tối nghiến răng, nhưng vẫn cố đè nén lửa giận, hỏi:

"Nàng định ở đây bao lâu?" Nếu chỉ là vài ngày, hắn có thể nhịn một chút.

"Vì sao cứ nhất định bắt ta phải về kinh? Tiêu Vương phủ đâu có thiếu nữ chủ nhân." Lâm Sơ Cửu không dám chọc giận hắn quá mức. Nếu thực sự khiến Tiêu Thiên Diệu nổi điên, hắn tuyệt đối sẽ đánh ngất nàng rồi mang về kinh thành.

"Mặc kệ Tiêu Vương phủ có cần nữ chủ nhân hay không, nàng đều phải trở về. Nàng là Tiêu Vương phi, không thể cứ mãi ở lại thôn trang này." Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng nói, giọng điệu không cho thương lượng. "Nếu nàng không chịu đi, bổn vương cũng không ngại đánh ngất nàng rồi mang về!"

Hắn sẽ không nói cho Lâm Sơ Cửu biết, tiền tuyến sắp đại loạn, Hoàng thượng có thể sẽ lấy nàng ra để uy hiếp hắn.

So với Tiêu Vương phủ, nơi thôn trang nhỏ bé này quá mức nguy hiểm!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com