Mặc dù Mặc thần y tuổi đã cao, từng trải qua nhiều việc, nhưng rốt cuộc không phải người trong quan trường, đối với tâm tư của Hoàng thượng cũng chẳng thấu hiểu bao nhiêu. Nghe Hoàng thượng nói xong, ông không nghĩ ngợi liền đáp: "Y thuật của Tiêu Vương phi quả thực xuất chúng. Lần trước khi châm cứu cho Tiêu Vương, huyệt vị vô cùng phức tạp, vậy mà thảo dân chỉ nói một lần, nàng đã nhớ kỹ toàn bộ."
"Vậy sao?" Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm u ám.
Xem ra, vẫn là hắn giúp Tiêu Thiên Diệu. Nếu không có thánh chỉ tứ hôn, chân Tiêu Thiên Diệu làm sao có thể khỏi được?
Mặc thần y vốn đang tường thuật, lúc này cũng nhận ra có gì đó không ổn. Nhớ đến những lời đồn mình từng nghe, ông lờ mờ đoán được Hoàng thượng đang nghĩ gì, lập tức chuyển giọng: "Chỉ là, có một điều thảo dân thật sự không hiểu. Nếu Tiêu Vương phi có bản lĩnh ấy, tại sao lại để bản thân trúng độc mãn tính? Tiêu Vương gia lại vì sao bỏ rơi nàng mà cầu xin thảo dân trị liệu?"
Hoàng thượng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Thiên Diệu: "Bởi vì hắn không tin nàng. Bởi vì khi đó... nàng còn quá trẻ." Nếu đổi lại là mình, e rằng cũng sẽ chọn tin tưởng Mặc thần y, chứ không phải một cô nương vừa không có danh tiếng, lại còn mang độc trong người như Lâm Sơ Cửu.
Có lẽ khi đó Tiêu Thiên Diệu cũng hết cách, đành liều dùng Lâm Sơ Cửu như cứu cánh cuối cùng—không ngờ lại thật sự chạm vào vận may lớn.
"Thảo dân đã hiểu." Nhắc đến chuyện nhà họ Lâm, Mặc thần y cũng thức thời không hỏi thêm.
Hoàng thượng đang phiền muộn, định cho Mặc thần y lui xuống thì chợt nhớ tới hành động trả thù của Tiêu Thiên Diệu, liền trầm ngâm một lát rồi nhắc: "Tiêu Vương là người trong mắt không dung nổi một hạt cát. Trước đây Thiên Tàng Các bán đứng tuyến đường vận chuyển lương thực của hắn, Tiêu Vương lập tức hủy luôn cả Thiên Tàng Các. Những kẻ dám đoạt đồ của hắn, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Ngươi tốt nhất nên đánh tiếng trước cho bọn họ, kẻo bị hắn một lưới bắt gọn."
Kiến nhỏ cũng có thể cắn chết voi. Dù những môn phái kia chỉ là hạng tép riu, nhưng đôi khi vẫn có tác dụng. Hoàng thượng cũng không ngại bán cho bọn họ một cái nhân tình.
Sắc mặt Mặc thần y đại biến: "Thảo dân đã rõ, tạ Hoàng thượng chỉ điểm." Vội vã hành lễ, ông bước chân lảo đảo, hấp tấp rời đi.
Ban đầu, việc Tiêu Thiên Diệu khỏi chân chẳng liên quan nhiều đến ông—nhiều lắm chỉ là do y thuật kém hơn người. Nhưng bây giờ thì khác...
Chẳng bao lâu trước đó, chính ông là người tung tin chân của Tiêu Thiên Diệu tàn phế, lại còn lấy danh tiếng giang hồ của mình, tụ tập một nhóm người nhằm cướp đoạt tài vật của hắn.
Những người kia ra tay đoạt vật của Tiêu Thiên Diệu, ngoài việc muốn bán cho ông một ân tình, còn bởi vì tin tưởng vào y thuật và lời nói của Mặc thần y, cho rằng Tiêu Thiên Diệu không thể nào hồi phục, nên mới không hề e ngại. {Edit: EmilyTon}
Giờ đây, không chỉ hai chân Tiêu Thiên Diệu đã hoàn toàn khôi phục, mà còn bắt đầu phản công trả thù. Hắn không chỉ khiến Mặc thần y mất mặt, mà còn đẩy ông vào tình thế mang tội hại người.
Nếu lần này không xử lý ổn thỏa, Mặc thần y chẳng những mất sạch danh tiếng, e rằng còn khó mà đứng vững trên giang hồ.
Ông hốt hoảng rời điện, đang trên đường thì gặp một tiểu thái giám đến tìm, liền giơ chân đá văng: "Cút!"
Hoàng thượng từng đặc cách cho phép Mặc thần y tự do ra vào hoàng cung để tỏ rõ lễ ngộ. Nhưng Mặc thần y hiểu rõ thân phận của mình, xưa nay vẫn luôn cẩn trọng giữ lễ, chưa từng tự tiện ra vào, càng không chủ động rời cung.
Lần này nếu không phải vì tình thế bắt buộc, ông cũng tuyệt đối không vội vã rời đi như vậy, chỉ mong kịp thời điều động thế lực ở bên ngoài cung.
Bước chân vội vã đến cửa cung, bị thị vệ ngăn lại, Mặc thần y lập tức rút lệnh bài Hoàng thượng ban: "Lão phu muốn xuất cung."
Thị vệ kiểm tra lệnh bài, xác nhận không sai, cũng không dám cản trở, đành để ông đi.
Trùng hợp thay, không bao lâu sau khi Mặc thần y rời cung, thái giám bên điện An Vương cũng chạy tới. Tiểu thái giám thở hổn hển, vừa thấy thị vệ giữ cửa liền hỏi dồn: "Các ngươi có thấy Mặc thần y không? Ông ấy đâu rồi?"
Cả hoàng cung lục tung vẫn không tìm được, vừa rồi mới có người nói thấy Mặc thần y đi về hướng cửa cung, lập tức vội vàng đuổi theo.
"Mặc thần y? Là ông lão tóc bạc râu bạc, nhìn khá đặc biệt đúng không?" Một thị vệ nhớ ra liền hỏi lại.
Tiểu thái giám gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là ông ấy! Các ngươi thấy chưa?"
"Ra rồi, một khắc (15ph) trước. Trông có vẻ rất vội. Giờ ngươi ra ngoài đuổi thì e là không kịp nữa đâu." Thị vệ có lòng tốt nhắc nhở.
Tiểu thái giám nghe xong sắc mặt đại biến: "Hỏng rồi!"
Không kịp nghỉ ngơi, hắn quay đầu chạy thẳng về phía Thanh Hòa điện. Chưa kịp vào trong đã cất tiếng hô lớn: "Quý phi nương nương! Mặc thần y, Mặc thần y ông ấy..."
"Tìm được rồi sao?" Chu Quý phi nghe vậy liền hỏi gấp. Tuy trong lòng vẫn hoài nghi Mặc thần y, nhưng lúc này ngoài ông ra, bà cũng chẳng còn cách nào khác. Ngay cả Tần thái y, người có y thuật giỏi nhất trong cung, cũng không trị nổi bệnh của nhi tử bà.
Tiểu thái giám vội vàng lắc đầu: "Mặc thần y đã xuất cung rồi, một khắc trước. Không nói đi đâu, hiện giờ chắc chắn đuổi không kịp."
"Giờ này mà ra khỏi cung?" Sắc mặt Chu Quý phi lập tức biến đổi. Nhớ lại lời cung nữ tâm phúc vừa báo, khóe môi bà khẽ nhếch, lạnh lùng cười một tiếng.
Quả nhiên, Mặc thần y thật sự muốn mở đường cho nữ nhi của mình, trừ bỏ bà và Tử An—hai chướng ngại lớn nhất.
Nếu không, làm sao giải thích được việc bệnh tình của Tử An đột nhiên chuyển nặng ngay sau khi Mặc Ngọc Nhi được nâng vị? Mặc thần y lại đúng lúc mấu chốt này rời cung?
Một khi đã rời cung, nếu Tử An có chuyện gì bất trắc, Mặc thần y hoàn toàn có thể thoái thác trách nhiệm, nói là không kịp cứu chữa.
"Tử An... Con chờ nhé, mẫu phi tuyệt đối sẽ không để con gặp chuyện. Nhất định không."
Chu Quý phi có thể mượn Tiêu Tử An để tranh sủng, nhưng bà thật lòng quan tâm đến đứa con này. Nếu không yêu thương hắn thật sự, với sự sủng ái đang có, bà hoàn toàn có thể sinh thêm một hoàng tử khác. Nhưng bà không làm vậy.
Bao năm qua, Chu Quý phi luôn chăm lo cho Tiêu Tử An, thân thể yếu ớt như thế, bà chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ để đổi lấy một đứa trẻ khoẻ mạnh hơn.
"Bãi giá! Bổn cung muốn cầu kiến Hoàng thượng." Làm mẹ, lúc cần sẽ trở nên kiên cường.
Chu Quý phi lau nước mắt, tùy tay gỡ búi tóc, để mái tóc rũ xuống, khiến bản thân trông càng thêm tiều tụy, chật vật.
Cùng lúc đó, sau khi cho lui Mặc thần y, Hoàng thượng cũng không triệu kiến thêm đại thần nào khác, chỉ ngồi lặng lẽ trong điện, trầm tư suy nghĩ—chuyện Tiêu Thiên Diệu khôi phục đôi chân, sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái.
Không ngoài dự đoán, sau khi Tiêu Thiên Diệu khỏi hẳn chân thương, mọi ưu thế hiện tại của Hoàng thượng hắn đều tan biến. Không chỉ mất thế, mà ngược lại, còn bị dồn vào tình cảnh bất lợi.
Hắn buộc phải nghĩ cách xoay chuyển cục diện, thế nhưng...
Còn chưa kịp tìm ra một lý do hợp lý, từ ngoài điện đã vang lên tiếng gào khóc thê lương của Chu Quý phi:
"Hoàng thượng! Hoàng thượng... cầu xin người... hãy cứu Tử An! Hoàng thượng, thần thiếp van xin người!"
"Nương nương, người không thể vào! Nương nương... hậu cung không được bước vào Nghị Chính Điện, xin người đừng làm khó nô tài!"
Thái giám tâm phúc của Hoàng thượng đang canh giữ bên ngoài, cố sức ngăn cản Chu Quý phi.
Chu Quý phi giãy giụa lao vào trong, mặc dù không vượt quá ranh giới đã định, nhưng lại đứng ngay trước cửa điện, cổ họng gào khản cả lên:
"Ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta muốn gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng, Tử An sắp chết rồi... Ta mặc kệ tất cả, ta nhất định phải gặp Hoàng thượng! Cho dù xông vào là tội chết, ta cũng phải vào cầu xin người... Cầu xin người, hãy cứu lấy nhi tử của ta!"