Tiêu Thiên Diệu vừa quay đầu lại, liền thấy một thị vệ ôm đũng quần kêu rên thảm thiết, còn tên kia thì đã bị Lâm Sơ Cửu trở tay chế ngự, gần như không có sức phản kháng.
Tiêu Thiên Diệu kinh hãi: "Dừng tay!"
Trời ơi! Rốt cuộc hắn cưới phải dạng vương phi gì thế này? Ngay trước mặt hắn mà có thể quật ngã hai đại nam nhân. Dù có là nhờ hiệu quả bất ngờ xuất chiêu, nhưng chuyện nàng biết cả hai kỹ năng... rõ ràng là thật.
Bề ngoài là một nữ tử yếu ớt mềm mại, nhưng không ai yếu đến mức có thể đá trúng chỗ hiểm của nam nhân như vậy.
Thị vệ nghe lệnh lập tức dừng tay, Lâm Sơ Cửu thì chậm nửa nhịp, vẫn không quên nhấc chân đạp thêm một cú vào cẳng chân đối phương, phải đánh ngã bằng được người ta mới chịu buông tay.
Thật sự là... không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Thiên Diệu hít sâu một hơi, trầm giọng: "Lâm Sơ Cửu, nhớ kỹ thân phận của nàng!"
"Vương gia, ta cũng nhớ ngài đã đồng ý chuyện gì với ta — cho ta tiến cung." Nàng vẫn nhớ rõ thân phận của mình. Hệ thống y sinh lại một lần nữa nhắc nhở: phải nhanh chóng chữa trị cho Tiêu Tử An. Sao nàng có thể quên?
"Bổn vương nói..."
Chưa để Tiêu Thiên Diệu kịp nói hết lời từ chối, Lâm Sơ Cửu liền vội ngắt lời: "Vương gia, ta cũng nói rồi, ta nhất định phải tiến cung. Bây giờ Hộ Long Vệ đã đến, ngài hà tất vì ta mà gây xung đột với bọn họ?"
"Ai nói bổn vương là vì nàng?" Hắn lạnh giọng, như thể nàng đang tự mình đa tình.
"Có phải vì ta hay không, trong lòng Vương gia rõ ràng nhất." Lâm Sơ Cửu thản nhiên đáp. "Ta vốn dĩ cũng định tiến cung, nay Hoàng thượng lại phái người đến triệu, hoàng cung này ta không thể không vào. Nếu Vương gia không yên tâm, có thể đi cùng ta." Nàng chỉ vào hai chân Tiêu Thiên Diệu, "Vừa hay, bây giờ chẳng phải có thể đi được rồi sao?"
Tiêu Thiên Diệu đã hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn muốn giữ thể diện trước người ngoài, để thiên hạ thấy rằng chân hắn vốn không có vấn đề gì, tất cả những lời đồn đều sai.
"Vì tiến cung, nàng thật đúng là không từ thủ đoạn nào." Đến cả hắn nàng cũng không buông tha.
Lâm Sơ Cửu bước đến bên cạnh hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vương gia, ta thật sự không còn cách nào khác. Nếu có một lựa chọn nào khác, ta tuyệt đối sẽ không chọn tiến cung. Chắc chắn ngài đã điều tra rồi, ta với An Vương thật sự không thân thiết, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Sư mệnh không thể trái." Lâm Sơ Cửu thở dài nặng nề.
Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa tin hoàn toàn: "Sư mệnh của nàng, còn có thể khống chế được nàng hay sao?"
"Vương gia, có những chuyện hiện tại ta chưa thể nói, nhưng sau này nếu có thể, ta nhất định sẽ nói rõ tất cả với ngài. Có một điều ta có thể cam đoan: ta tuyệt đối không làm gì gây bất lợi cho ngài." Lâm Sơ Cửu một lần nữa bày tỏ thành ý, chỉ mong làm Tiêu Thiên Diệu mềm lòng.
"Bổn vương sẽ chờ ngày nàng nói ra mọi chuyện." Cuối cùng Tiêu Thiên Diệu cũng nhượng bộ, quay đầu nói với Tào quản gia: "Bảo Hộ Long Vệ chờ, bổn vương sẽ cùng vương phi tiến cung."
"Vâng." Tào quản gia tuy bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài truyền lời.
"Giờ thì vừa lòng chưa?" Tiêu Thiên Diệu nhìn Lâm Sơ Cửu trong bộ dạng nhếch nhác, mặt đầy bất mãn.
Áo váy xộc xệch, tóc tai rối loạn. Dáng vẻ như vậy cũng dám bước ra khỏi cửa, nàng rốt cuộc có hiểu thế nào là nữ nhân nên giữ lễ nghi không?
"Đa tạ Vương gia." Lâm Sơ Cửu như thể hoàn toàn không nhận ra sự chật vật của mình, thản nhiên hành lễ, "Vậy ta đi thay y phục, phiền Vương gia đợi một lát."
"Hừ." Tiêu Thiên Diệu hừ lạnh, nhấc chân đi ra ngoài, chẳng có chút ý định chờ đợi.
Lâm Sơ Cửu cũng chẳng bận tâm tới hắn, quay về phòng thay xiêm y, gọi nha hoàn đến chải đầu. Sau khi chỉnh tề đâu vào đấy, nàng mới mang hòm thuốc ra ngoài.
Lần này không thể vội vã mang đại vài món là xong, cái gì cũng phải chuẩn bị chu toàn, tránh gây nghi ngờ.
Hòm thuốc lớn gấp đôi ngày thường, bên trong nhét đầy đến mức tràn mép. Nàng thử nhấc lên một chút, cảm thấy nặng muốn đứt tay, cũng may không cần tự mình khiêng đi.
Nàng quay người dặn dò thị vệ, nhấn mạnh không ai được phép động vào hòm thuốc dù chỉ một ngón tay.
Thị vệ đã tận mắt thấy Lâm Sơ Cửu ra tay hung hãn thế nào, lúc này vừa nghe liền răm rắp nghe theo, không dám cãi nửa lời.
Khi Tiêu Thiên Diệu bước ra, Hộ Long Vệ đã chờ sẵn. Những người này xưa nay hiếm khi lộ diện, đến mặt Tiêu Thiên Diệu cũng chưa từng gặp, nhưng điều đó chẳng ngăn được sự đối địch ngấm ngầm.
Hộ Long Vệ phụ trách bảo vệ Hoàng thượng, rất ít khi trực tiếp ra ngoài làm nhiệm vụ. Lần gần nhất ra tay, chính là vụ việc có liên quan đến Tiêu Thiên Diệu. Kết quả, bọn họ trở về trong thảm hại, không những thất bại mà người còn mang đầy thương tích.
Nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu hai chân lành lặn bước vào, Hộ Long Vệ âm thầm xác nhận: chân Tiêu Vương quả nhiên đã khỏi.
Ngoài miệng bọn họ đồng thanh thỉnh an, nhưng ánh mắt và thế đứng lại đầy cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu. Chỉ là...
Tiêu Thiên Diệu chỉ liếc qua một cái rồi lạnh nhạt dời mắt, "Miễn lễ."
"Tạ Vương gia." Hộ Long Vệ đồng thanh đáp lời, giọng rền vang như thể muốn chấn sập cả phòng, rõ ràng là cố ý khiêu khích. Thị vệ phủ Tiêu Vương lập tức lộ vẻ bất mãn.
Một bên là Hộ Long Vệ, một bên là thân vệ Tiêu Vương. Từ khoảnh khắc giáp mặt, đã định sẵn là đối đầu.
Tiêu Thiên Diệu ung dung ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: "Âm thanh lớn, chưa chắc đã chứng minh thực lực mạnh. Thủ hạ của bổn vương đã sớm được lĩnh giáo qua năng lực của Hộ Long Vệ."
Một câu, đánh thẳng vào mặt Hoàng thượng, vả luôn mặt Hộ Long Vệ. Rõ ràng là chuyện ngầm, vậy mà Tiêu Thiên Diệu lại chẳng chút kiêng dè, dám nói ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Một hộ vệ Hộ Long Vệ suýt chút nữa rút thương, muốn vung lưỡi thép lên về phía hắn — nhưng không thể...
Đây là Tiêu Vương phủ, là kinh thành. Nếu bọn họ có thể một kích đoạt mạng Tiêu Thiên Diệu thì còn may, nếu không, người gánh họa cuối cùng tất nhiên sẽ là chính họ, thậm chí liên lụy đến cả Hoàng thượng.
Hộ Long Vệ tức tối mức siết chặt thương trong tay, lực mạnh đến nỗi khớp xương trắng bệch. Ba mươi sáu người đồng loạt trừng mắt nhìn Tiêu Thiên Diệu, ánh mắt hằn học như muốn xé hắn ra thành từng mảnh.
Ngược lại, Tiêu Thiên Diệu vẫn bình thản nhấp trà, ánh mắt thản nhiên như gió thoảng mây bay, chẳng buồn đếm xỉa đến sát khí đối diện.
Cao thấp rõ ràng.
Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Đường đường là thân vương, sao có thể hạ mình so đo với một đám hộ vệ? Không để bọn họ vào mắt mới là điều bình thường nhất.
Lâm Sơ Cửu vừa bước vào đã cảm nhận được không khí khác thường trong phòng. Một người sống sờ sờ như nàng tiến vào mà chẳng ai đoái hoài. Hộ vệ đông nghịt cả bên trong lẫn bên ngoài, vậy mà không ai thèm nhìn nàng, người đầu tiên liếc thấy lại chính là Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu liếc hắn một cái, sau đó mới đặt tay lên tay hắn, theo đó ngồi xuống. "Đa tạ Vương gia."
Tiêu Thiên Diệu... từ khi nào lại dịu dàng săn sóc như vậy?
Hộ Long Vệ nhìn mà sững người, phải mất một lúc mới hoàn hồn, vội vàng ôm quyền hành lễ: "Bái kiến Tiêu Vương phi, vương phi vạn phúc kim an."
"Miễn lễ." Lâm Sơ Cửu từ trước đến nay đối với người của Hoàng thượng chưa từng khách khí. Dưới sự đỡ đần của Tiêu Thiên Diệu, nàng an tọa bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm trà, đủ đầy phong thái, rồi mới lên tiếng: "Các ngươi mời ta tiến cung, là vì chuyện gì?"
Mặc dù trong lòng đã rõ, nhưng hỏi vẫn phải hỏi. Chuyện ngầm thì có thể thuận theo, nhưng trước mặt người ngoài, tuyệt đối không thể để lộ sự sốt ruột.
Tiêu Thiên Diệu nhìn nàng diễn xuất tự nhiên, không khỏi cong môi nở nụ cười nhàn nhạt. Lâm Sơ Cửu... còn thông minh hơn hắn tưởng. Nàng tiến cung, có lẽ không phải là chuyện xấu.