Lâm Sơ Cửu từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình tĩnh, như thể không bị lời lẽ của Hoàng hậu ảnh hưởng. Nhưng chỉ nàng mới biết, sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng nghe ra được, trong giọng điệu lạnh lẽo của Hoàng hậu có ẩn ý sát phạt.
Khi xe ngựa rời khỏi cửa cung, Lâm Sơ Cửu hít sâu một hơi, cố ổn định trái tim vừa bị kinh động. "Chu Quý phi nói không sai, nơi như hoàng cung thật sự nên tránh xa một chút."
Vào cung mà không may gặp hệ thống y sinh bắt nàng cứu người, nàng lại không từ chối được, đến lúc đó lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trên đường về, vẫn chỉ một mình nàng, nhưng không vì thế mà thấy nhàm chán hay buồn ngủ. Nàng đang cân nhắc ý tứ trong lời Hoàng hậu nói.
Lâm Sơ Cửu hiểu rất rõ, Hoàng hậu đã xem nàng như người của mình. Trong mắt Hoàng hậu, việc nàng trị bệnh cho An Vương chính là phản bội. Hoàng hậu không vui cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng... lời cảnh cáo hôm nay lại quá sắc bén, quá trực diện, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của Hoàng hậu. Làm vậy, ngoài việc khiến nàng thấy phản cảm ra, có ích lợi gì cho Hoàng hậu?
Cùng một thắc mắc ấy, ma ma trồng hoa trong nhà kính cũng lên tiếng hỏi: "Nương nương, làm vậy ngoài khiến Tiêu Vương phi phản cảm, thật sự không đem lại lợi ích gì cho ngài."
"Bổn cung không cần lợi ích. Có áp lực sinh tồn, nàng mới có động lực để mạnh mẽ hơn. Bổn cung đang chờ nàng trưởng thành."
Tiêu Vương quá mạnh, một mình Lâm Sơ Cửu khó rời khỏi hoàng thành, càng khó để tiếp xúc với những người cần tiếp xúc.
Lâm Sơ Cửu hiện tại đã đủ thông minh, cũng đủ năng lực. Nàng bị đẩy lên vị trí chói mắt nhất, những kẻ kia nhất định sẽ chủ động tìm đến.
"Vì tiểu thất của bổn cung, bổn cung cũng muốn sống cho thật tốt."
Hoàng hậu khẽ động ngón tay, một đóa mẫu đơn rơi xuống đất.
Khi Lâm Sơ Cửu trở về Tiêu Vương phủ, Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa quay lại. Hắn đi đâu?
Tào quản gia không nói, nàng cũng không hỏi. Nàng luôn hiểu rõ, bản thân mình không phải là chủ nhân thực sự của vương phủ này, không có tư cách truy vấn hành tung của Tiêu Thiên Diệu.
Về phòng, nàng vẫn nghĩ mãi đến lời Hoàng hậu, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi vì sao Hoàng hậu lại dùng cách phản cảm như vậy để cảnh cáo nàng.
Lòng có tâm sự, lại thêm không quen hỏi đến chuyện của Tiêu Thiên Diệu, mãi đến sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện trên giường không hề có dấu vết hắn từng ngủ, nàng mới thuận miệng hỏi:
"Vương gia tối qua không về sao?"
Thu Hỉ nghe Lâm Sơ Cửu chủ động hỏi đến Vương gia, ánh mắt sáng lên, vội đáp:
"Hồi bẩm Vương phi, tối qua Vương gia quả thật không về. Nhưng công tử Tô Trà có đến, nói Vương gia có chuyện gấp nên rời thành, căn dặn Vương phi không cần lo lắng, ngày mai sẽ trở về."
......
Nàng từng lo lắng khi nào?
Lâm Sơ Cửu không giải thích, bởi có nói cũng vô ích, chẳng thà cứ để bọn họ hiểu lầm.
Tiêu Thiên Diệu không ở phủ, Lâm Sơ Cửu cũng tự do hơn. Trước đó Tiêu Thiên Diệu đã dặn Tào quản gia cho nàng tự do ra vào, nàng không khách khí, đến tìm Tào quản gia báo một tiếng sẽ ra ngoài.
"Vương phi......" Tào quản gia lộ vẻ khó xử.
Chọn đúng lúc Vương gia vắng mặt để ra khỏi phủ, chẳng phải rõ ràng sẽ khiến ông bị mắng hay sao?
"Sao vậy? Không được à?" Lâm Sơ Cửu nhàn nhạt hỏi lại, giọng không lớn nhưng khiến Tào quản gia bất an khó hiểu. Ông cảm thấy nếu dám từ chối nàng, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Không đúng, Vương gia cũng sẽ xui xẻo!
Tào quản gia không nghĩ ngợi gì liền nói ngay: "Vương phi, ngài có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Chỉ cần có thể ra ngoài, một chút yêu cầu nhỏ, Lâm Sơ Cửu đều có thể chấp nhận.
Một hơi không thể thành béo, cứ từ từ mà tiến. Rồi sẽ đến ngày, nàng hoàn toàn tự do.
Thấy Lâm Sơ Cửu không tỏ vẻ phản cảm, Tào quản gia mới nói tiếp: "Chỉ là, Vương gia có dặn, mỗi lần Vương phi xuất phủ đều phải mang theo hộ vệ." Dù trong đó có ý giám sát, thì phần nhiều vẫn là để bảo vệ nàng.
Dù sao, khắp kinh thành cũng chẳng có mấy vị Vương phi sau khi thành hôn còn có thể tự do ra ngoài như nàng. Tiêu Vương đối với Lâm Sơ Cửu, thật sự không tệ.
Mang theo hộ vệ vốn nằm trong dự đoán của nàng, nên Lâm Sơ Cửu rất sảng khoái đồng ý.
Dưới sự sắp xếp của Tào quản gia, nàng ngồi một chiếc xe ngựa bình thường rời phủ. Xa phu là thị vệ được cử ra bảo hộ nàng. Vừa rời khỏi Tiêu Vương phủ chưa bao xa, thị vệ đã thấp giọng nói: "Vương phi, có người đang theo dõi chúng ta."
Đây cũng là lý do Tiêu Thiên Diệu không muốn để nàng ra ngoài. Người luôn dõi theo Tiêu Vương phủ thật sự quá nhiều, Lâm Sơ Cửu vừa bước chân ra cửa liền gặp nguy hiểm.
Hôm nay nàng không có mục đích cụ thể, chỉ muốn quen dần với đường xá kinh thành. Nhưng người nào vừa ra khỏi cửa đã bị theo dõi thì cũng khó mà chịu đựng nổi. Lâm Sơ Cửu tức giận nói:
"Đi thẳng theo đường cái, nếu không ổn thì hướng phía quan phủ mà đi."
Cùng lắm thì cứ chạy một vòng cho bõ tức, miễn là đừng đứng yên chịu đựng.
Cùng lúc đó, Tần Thái y, suốt đêm qua vẫn ở trong cung chữa trị, tối nghỉ lại tại thiên điện của An Vương, đến tận sáng nay mới rời cung.Vừa về đến phủ, ông không kịp thay áo, lập tức đến tìm lão giả tóc bạc, hưng phấn báo tin.
"Sư phụ, Hoàng thượng đã buông bỏ Mặc thần y rồi." Tần Thái y mặt mày kích động.
Vì ngày này, bọn họ đã chờ đợi mấy chục năm...
"Cuối cùng cũng chờ được rồi." Lão giả tóc bạc sống mũi cay xè, nước mắt rơi xuống, "Cuối cùng cũng đến ngày này rồi."
Tóc bạc lão giả ôm mặt bật khóc, thân mình không ngừng run rẩy. Tần Thái y vội vã tiến lên, nửa quỳ trước mặt ông, thấp giọng khuyên giải:"Sư phụ, ngài không thể để cảm xúc dao động quá lớn, thân thể ngài chịu không nổi đâu. Huống chi đây là chuyện vui, ngài đừng khóc mà!"
"Ta vui, ta thật sự rất vui." Lão già tóc bạc lau nước mắt, dần dần ổn định lại tâm tình, giọng khàn khàn:
"Ngươi nói đúng, ta không thể kích động. Ta còn phải giữ lại thân già này, để cho kẻ tiểu nhân kia lộ ra bộ mặt thật."
Ánh mắt ông lóe lên vẻ kiên nghị.
"Vào phòng, mang hòm thuốc của ta ra đây. Sau đó an bài người bí mật đưa ta đến Từ Ân Đường."
Hòm thuốc là vật duy nhất ông mang theo bên mình, còn Từ Ân Đường mới là nơi ông nên ở. Nghe vậy, sắc mặt Tần Thái y tái nhợt.
"Sư phụ, ngài thật sự muốn đi?"
"Ừ." Lão giả gật đầu, ánh mắt bình tĩnh:
"Ban đầu ta định dùng bệnh tình của An Vương để mở đường cho ngươi bước tiếp đoạn cuối, tiếc rằng bị Tiêu Vương phá hỏng. Giờ ta không còn gì để dạy ngươi nữa, thầy trò chúng ta... đến đây là hết duyên."
"Sư phụ..." Tần Thái y nghẹn ngào lắc đầu, siết chặt tay ông, "Ngài mãi mãi là sư phụ của ta."
Lão giả tóc bạc nhẹ gạt tay ông ra, dứt khoát:
"Chỉ cần trong lòng ngươi còn nhớ ta là đủ. Từ giây phút ta rời khỏi cửa này, ngươi phải coi như chưa từng quen biết ta. Nếu Hoàng thượng biết mối quan hệ giữa ngươi và ta, hắn sẽ không còn tin ngươi nữa."
"Sư phụ... cảm ơn ngài. Thật lòng cảm ơn ngài..."
Tần Thái y biết, sư phụ dạy ông là có mục đích, đưa ông vào cung làm Thái y cũng là để phục thù. Nhưng những điều đó không thể phủ nhận tất cả những gì sư phụ đã hy sinh vì mình.
Hai thầy trò chia tay chỉ bằng vài lời ngắn ngủi. Tần Thái y không nỡ tiễn ông ấy rời đi, nhưng lão giả tóc bạc không hề có một chút lưu luyến.
Tới Từ Ân Đường, ông lập tức mua chuộc hai người hầu trong viện, nhờ bọn họ đưa mình đến Đại Lý Tự.
Ông muốn cáo trạng.
Cáo Mặc thần y vu oan hãm hại, mưu tài hại mệnh, giết người cướp thê...