Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 240: Đồng tình, liên lụy cực rộng



Lâm Sơ Cửu thật sự không ngờ, nàng chẳng qua nhân lúc Tiêu Thiên Diệu không có ở nhà nên ra ngoài dạo một vòng, lại tình cờ vướng vào một chuyện lớn.

Đại đệ tử của Mặc thần y năm xưa—người từng bị xử tội bỏ trốn—đột nhiên xuất hiện, trực tiếp cáo trạng Mặc thần y vu khống hãm hại, vì tham tài mà sát hại, cướp vợ giết người.

Người này chính là lão giả tóc bạc. Lão không chỉ trình đơn kiện tại Đại Lý Tự, còn cố ý dùng máu viết nên một bản cáo trạng lớn, giơ cao quá đầu để người qua đường có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đại Lý Tự vốn không nằm nơi phố phường tấp nập, thường ngày ít người qua lại, không hiểu sao hôm nay lại đông đúc bất thường. Lão giả tóc bạc vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý, không ít người bu lại xem, chỉ trỏ bàn tán.

Phần lớn đám đông là dân thường, không biết chữ, thấy bản kiện viết đầy chữ thì vội hỏi người bên cạnh xem trong đó viết gì. Có kẻ biết chữ đứng ra đọc lên:

"Nói ngắn gọn đi được không? Nghe không hiểu gì cả." Một người chen vào, không kiên nhẫn nổi.

Người đọc bèn sơ lược lại: "Lão này nói, người chết ở học viện Văn Xương hai mươi năm trước—Viện trưởng Mạnh—không phải do lão giết. Khi ấy viện trưởng Mạnh bệnh tình nguy kịch, mời Mặc thần y đến trị liệu. Mặc thần y mang lão theo đến Mạnh gia. Sau khi xem bệnh, hai thầy trò bất đồng ý kiến. Lão đề nghị lấy tĩnh dưỡng làm chính, Mặc thần y lại chủ trương dùng dược mạnh, cố gắng kích phát sinh mệnh lực."

"Thầy trò tranh cãi kịch liệt. Lão muốn chứng minh phương pháp của mình, xin Mặc thần y đợi vài hôm để lão đi Trung Ương Đế Quốc tìm thuốc. Ngoài ý muốn, lão lấy được long phách. Nhưng khi quay về thì Mạnh viện trưởng đã chết, lại còn bị đồn là chết dưới tay lão, khiến lão buộc phải bỏ trốn."

"Lão không hiểu chuyện gì xảy ra, sinh nghi, không dám gặp Mặc thần y, đành phải về nhà tìm thê tử hỏi han. Nào ngờ thê tử đã sớm tư thông với Mặc thần y, lại còn mang thai với ông ta. Thê tử âm thầm hạ dược lão, rồi lén báo cho Mặc thần y tới."

"Mặc thần y chẳng những cướp đi long phách mà lão liều mạng tìm về, còn ném lão vào đàn sói. Nếu không nhờ viên thuốc giữ mạng từng lấy được ở Trung Ương Đế Quốc, lão đã sớm chết trong miệng sói. Dù vậy, toàn thân lão cũng đã bị phế."

Người kể vừa dứt lời, lão giả tóc bạc liền vén ống quần, để lộ hai chân gỗ nặng nề, vang lên tiếng "bang bang" cứng rắn.

Lúc này, đám đông mới nhìn rõ—lão giả tóc bạc đã bị mất hoàn toàn phần chân dưới đầu gối. Lão chống đỡ cơ thể bằng hai đoạn gỗ mài nhẵn, vừa rút ra, cả người như khúc gỗ đổ sụp xuống xe lăn.

Người đời vốn dễ động lòng trắc ẩn, huống hồ là trước cảnh tượng như vậy. Lão giả tàn tạ thế kia khiến ai nấy đều xót xa, chưa nghe hết lời đã ngầm tin ba phần.

Ngoài bản huyết thư ban đầu, lão giả còn lấy ra một bản nữa. Cả hai đều loang lổ vết máu đen lại theo năm tháng, vừa nhìn đã biết là vật cũ được giữ gìn lâu năm.

Nếu bản đầu tiên là để kêu oan cho bản thân, thì bản thứ hai lại dồn dập tố cáo hành vi tội lỗi của Mặc thần y suốt bao năm qua:

Mổ bụng người sống, lấy người thử nghiệm dược, dùng máu tươi dưỡng dược, chiếm đoạt công lao đệ tử... Từng việc từng việc, kể mãi không hết.

Mỗi năm có vô số người chết dưới tay Mặc thần y, ông ta từ trước đến nay chỉ chữa cho quyền quý, chưa từng đoái hoài tới dân thường. Thi thoảng "trị bệnh" cho bá tánh chẳng qua là lấy bọn họ làm vật thử nghiệm dược mới...

Mặc thần y y thuật cao siêu, danh vang thiên hạ, nhưng những phương thuốc mới mà ông ta có được, đều đổi từ xương máu mà ra.

Nếu bản đầu tiên khiến người ta thương xót cho lão giả, thì bản thứ hai hoàn toàn châm ngòi lửa giận trong lòng dân chúng.

Trong mắt những kẻ quyền thế, bá tánh chẳng khác gì kiến cỏ, nhưng đừng quên, kiến tụ nhiều cũng có thể cắn chết voi. Thiên hạ có bao nhiêu dân, lại có bao nhiêu kẻ quyền quý? Với những việc Mặc thần y đã làm, ông ta đã kết thù với biết bao người?

"Thật là lòng tốt hóa điên, dù y thuật giỏi mấy cũng không thể giữ lại người như vậy!"

"Phải phanh thây vạn đoạn, thứ lang băm như thế giữ lại chỉ thêm họa!"

"Vì cái danh của mình mà lấy mạng dân thường ra làm thí nghiệm, loại người này không chết mới là lạ!"

Giữa vô số tiếng người phẫn nộ đòi trị tội Mặc thần y, bỗng có người buông một câu:

"Nghe nói Mặc thần y chỉ có một nữ nhi, hiện giờ còn được phong làm mỹ nhân. Có khi nào nàng chính là kết quả của cuộc tư thông giữa ông ta và vợ của người đệ tử năm xưa?"

Câu nói vừa dứt đã khiến đám đông xôn xao.

"Làm thầy không có đức làm thầy, đạo đức suy đồi, loại người này không xứng làm người!"

"Có cha như thế, tất có con như vậy. Mặc thần y không ra gì, nữ nhi của ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam!"

....Edit: Emily Ton .......

Đám đông vây xem càng lúc càng phẫn nộ, đến khi quan viên Đại Lý Tự xuất hiện, ngọn lửa giận trong lòng dân chúng đã bùng lên, muốn dập cũng không nổi.

Ban đầu, Đại lý tự khanh nghe nói có người cáo trạng Mặc thần y, vốn định làm ngơ không nhận. Nhưng khi biết vụ án có liên quan đến Viện trưởng học viện Văn Xương năm xưa, liền lập tức đích thân tới hiện trường, định ém nhẹm chuyện này xuống. Nào ngờ sự việc đã lan truyền, lời bàn tán khắp nơi, không thể ngăn lại.

Thấy tình thế không ổn, Đại lý tự khanh đành dứt khoát nhận đơn kiện, lệnh cho người áp giải lão giả tóc bạc về nha môn, đồng thời giải tán đám đông.

Nhưng không rõ vì sao, đám bá tánh hôm nay lại cố chấp vô cùng, chẳng ai chịu rời đi. Vài người thậm chí còn hô lớn:

"Đại nhân! Xin nhất định phải xét xử công minh! Chúng ta sẽ giám sát tận mắt!"

"Đại nhân, bao giờ mở công đường? Chúng ta có thể đến nghe xử không?"

"Đại nhân, vụ này chúng ta sẽ báo với học viện Văn Xương và Mạnh gia, mong đại nhân trả lại công đạo cho người đã khuất!"

Nghe những lời đó, đầu óc Đại lý tự khanh như muốn nổ tung. Nhưng hắn cũng hiểu rõ: vụ án này, dù muốn cũng chẳng thể dàn xếp cho êm. Đành phải liên tục trấn an, cam đoan với bá tánh rằng quan phủ nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không dung túng Mặc thần y dù ông ta là ai.

Chỉ khi được đích thân quan lớn hứa hẹn, đám đông mới chịu dần dần tản đi. Nhưng trên đường rời khỏi vẫn túm tụm bàn tán, chuyện về Mặc thần y vẫn không ngớt miệng.

Lâm Sơ Cửu ngồi trong xe ngựa, chỉ liếc qua một cái liền hiểu rõ: trong số những kẻ "xem náo nhiệt" hôm nay, có lẽ chỉ một nửa là bá tánh thật sự, nửa còn lại là người đã được an bài từ trước—mục đích chính là khiến chuyện này rùm beng lên, ép triều đình Đông Văn không thể không xử phạt Mặc thần y.

Học viện Văn Xương vốn có lịch sử lâu đời, danh tiếng lẫy lừng, chiêu nạp đệ tử khắp bốn nước. Tuy vậy, học viện không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, hoàn toàn độc lập với tứ quốc.

Đệ tử học viện Văn Xương từ trước đến nay đều không ra làm quan, chỉ chuyên chú vào học vấn. Họ đã bồi dưỡng ra không ít đại nho, học giả, thậm chí có nhiều người được Trung Ương Đế Quốc trực tiếp chiêu mộ, quan hệ giữa hai bên rất mật thiết.

Chính vì thế, tứ quốc đều dành cho học viện Văn Xương sự kính trọng đặc biệt, đệ tử học viện ở các quốc gia cũng được xem như khách quý. Vụ án Mặc thần y lần này lại liên quan đến cái chết của Mạnh viện trưởng—người của học viện Văn Xương, chuyện này tuyệt đối không thể xử lý qua loa.

Đại lý tự khanh sau khi nhận đơn kiện liền lập tức vào cung, trình tấu sự việc lên Hoàng thượng, xin chỉ thị định đoạt...

~~~Hết chương 240 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com