Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 247: Thân cận, Vương gia thật khó chịu



Ngoài phòng vang lên không ít động tĩnh, Tào quản gia nghe thấy liền vội vàng bước ra. Nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu cùng Tô Trà đang tiến lại, sắc mặt ông khẽ biến, vội vàng cung kính gọi một tiếng: "Vương gia, Tô công tử."

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu đáp lời, bước chân không hề dừng lại.

Tô Trà kéo Tào quản gia lại, hỏi nhanh: "Vương phi đang ở bên trong? Trần Tam thế nào rồi?"

"Vương phi đang bận. Vết thương của Trần Tam thật sự rất nghiêm trọng, Vương phi nói là trúng phải đồng xanh (rỉ đồng/đồng bị gỉ). Không chỉ riêng Trần Tam, còn mấy người khác cũng có vết thương bị hoại tử, chỉ là mức độ nghiêm trọng không giống nhau." Tào quản gia nói đến đây, mày liền cau lại. "Tiểu nhân vốn đang chuẩn bị đi báo cho Vương gia, chỉ là thành phần pha lẫn trong thuốc còn chưa tra ra được, đang kiểm kê lại, nên chậm trễ một chút."

Nghe xong, sắc mặt Tô Trà lập tức trầm xuống: "Sao lại có chuyện như vậy?"

"Là lô thuốc trị thương lần trước mua về, bên trong bị trộn lẫn đồng xanh." Tào quản gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thiên Diệu, thấy hắn đã chậm bước, biết hắn đang nghe, bèn tiếp tục: "Lô dược này vốn định đưa ra tiền tuyến, nhưng nhờ Vương phi dùng toa thuốc mới nên đổi sang dược mới, phần cũ giữ lại, kết quả lại phát hiện có chứa đồng gỉ. Dù lượng không nhiều, nhưng đối với vết thương lại cực kỳ bất lợi cho quá trình hồi phục."

Tào quản gia cũng không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo...

Nếu lô thuốc này thật sự đưa đến tiền tuyến, chẳng những không cứu được binh lính mà còn hại chết họ.

"Lập tức điều tra!" Tiêu Thiên Diệu sải bước đi tiếp, để lại một câu lạnh lùng.

"Rõ."

Tô Trà đã hiểu, hôm nay hắn chẳng còn cơ hội nhìn thấy "thời khắc đẹp nhất của Vương phi" trong lời đám thị vệ.

Thật sự buồn lòng. Biết vậy đã cùng Lưu Bạch rời đi, mai cũng khỏi phải đến thêm lần nữa.

Tô Trà quay đầu nhìn lại một cái đầy lưu luyến, rồi mang theo nỗi buồn vô hạn rời bước.

Tiêu Thiên Diệu bước vào đúng lúc Lâm Sơ Cửu đang cẩn thận rửa sạch vết thương quanh mắt cho Trần Tam. Mắt trái của Trần Tam đã hoàn toàn hoại tử, tròng mắt phủ đầy mô chết, cần phải được xử lý triệt để.

Đôi mắt là một trong những bộ phận mong manh nhất của cơ thể. Việc cắt bỏ phần mô hoại tử quanh tròng mắt là một công việc cực kỳ tinh vi. Dù có hệ thống y sinh hỗ trợ, Lâm Sơ Cửu vẫn phải cẩn trọng đến từng li từng tí.

Trang phục của nàng lúc này hoàn toàn không hợp với khung cảnh cổ kính xung quanh. Áo blouse trắng, khẩu trang màu lục, mắt kính chuyên dụng đặt trên sống mũi—trang phục phẫu thuật hiện đại đứng giữa căn phòng như từ một thế giới khác. Nhưng kỳ lạ thay...

Ngay khi nàng bắt đầu làm việc, không còn ai chú ý đến sự khác biệt đó nữa. Mọi ánh mắt đều dồn cả vào đôi tay nàng. Mỗi động tác đều khiến người ta không thể rời mắt, không khỏi thầm thán phục: Sao lại có thể tinh tế đến vậy?

Phải, sao lại có thể chính xác đến thế? Mỗi lần dao nhỏ chạm vào đều vừa vặn đúng vị trí, không sai một ly.

Đó là đôi mắt, nơi yếu ớt nhất trên thân thể, vậy mà nàng dám dùng dao nhỏ can thiệp, lại còn không làm tổn thương đến vùng lành—chuyện này chẳng khác nào kỳ tích.

Tiêu Thiên Diệu vừa bước vào cũng lập tức bị đôi tay nàng cuốn hút. Động tác không nhanh, nhưng mỗi chuyển động đều như có ma lực, khiến người ta lặng lẽ dõi theo không chớp mắt. Thế nhưng...

Chẳng mấy chốc, ánh nhìn tán thưởng trong mắt Tiêu Thiên Diệu liền bị lửa giận thay thế.

Tên bị thương kia là ai? Trần Tam phải không?

Cái đầu hắn... sao lại ở gần ngực Lâm Sơ Cửu đến thế? Không muốn sống nữa à?

"Rắc!" Tiêu Thiên Diệu siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay vang lên khe khẽ, cố ép mình không bước tới kéo Trần Tam ra khỏi chỗ đó.

Hắn biết rất rõ, nếu làm vậy, Lâm Sơ Cửu chắc chắn sẽ trở mặt với hắn.

Nữ nhân kia như một con mèo—trông thì ngoan ngoãn, nhưng thật ra kiêu ngạo vô cùng. Một khi bị chọc giận, sẽ lập tức xù lông.

Dù rằng hắn chẳng ngại gì cơn giận của nàng, nhưng nghĩ đến thân thể nàng yếu ớt như vậy... hắn vẫn nên nhường một bước.

Phải, là nhường! Không phải vì sợ nàng tức giận—chỉ là vì hắn đang nhường nàng!

Tiêu Thiên Diệu hít sâu một hơi, đè nén cơn giận đang cuộn trào, kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống giữa phòng.

Khoảnh khắc hắn bước vào, đám binh lính bị thương còn định đứng dậy hành lễ. Nhưng chưa kịp cử động, Tiêu Thiên Diệu bỗng nhiên toát ra khí thế sát phạt như muốn giết người, khiến cả phòng lập tức đông cứng.

Không ai dám nhúc nhích. Mãi đến khi khí áp kia tan đi, Tiêu Thiên Diệu đã an vị giữa phòng, quanh thân phủ một tầng sát khí lạnh lẽo.

Đáng sợ thật sự.

Lúc này trong phòng không ai dám mở miệng, tất cả đều thành thật mà hoặc ngồi hoặc nằm, thậm chí đến nhìn Lâm Sơ Cửu cũng không dám. Không khí im lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp thở đều đều của từng người.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có thể là Lâm Sơ Cửu. Nàng hoàn toàn không biết Tiêu Thiên Diệu đã đến. Vết thương của Trần Tam không chỉ đòi hỏi đôi tay khéo léo và đôi mắt tinh tường, mà còn cần toàn bộ sự tập trung. Chỉ cần một thoáng sao nhãng, có thể làm tổn thương đến tròng mắt. Lúc này, nàng không còn tâm trí đâu để bận tâm đến bất kỳ điều gì xung quanh.

Từng phút từng giây trôi qua, khi Tiêu Thiên Diệu vừa bước vào, Lâm Sơ Cửu đã xử lý gần xong phần mô hoại tử quanh tròng mắt Trần Tam, chỉ còn lại một mảnh nhỏ cỡ móng tay.

Chính là mảnh nhỏ cuối cùng ấy lại tốn của nàng gần ba mươi phút. Khi thu dao, Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng thở ra, nói một câu đầy nhẹ nhõm: "Xong rồi, mắt của ngươi giữ được."

Dù đã cố kiềm chế, trong giọng nói của nàng vẫn nghe ra được sự vui mừng. Tiêu Thiên Diệu không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng thấy lòng mình dâng lên một tia nhẹ nhõm.

"Thật... thật sự giữ được sao?" Trần Tam vì đã được gây tê nên không cảm nhận được đau đớn, nghe vậy liền muốn đưa tay lên chạm thử, lại bị Lâm Sơ Cửu cản lại: "Đừng chạm bừa, để ta lấy gương cho ngươi."

Nàng xoay người đi tới hòm thuốc lấy gương—rồi bất chợt nhìn thấy...

Tiêu Thiên Diệu.

"Vương gia?"

Hắn đến từ lúc nào? Còn ngồi ngay giữa phòng, vẻ mặt ung dung như đang chờ người tra hỏi?

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu hờ hững lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ không vui rõ ràng.

"Ngài đến từ bao giờ?" Lâm Sơ Cửu tay trái cầm kìm, tay phải vẫn cầm nhíp, nhất thời quên cả buông xuống.

Tiêu Thiên Diệu khẽ nhíu mày: "Không lâu trước đó."

"Nga..." Lâm Sơ Cửu gật đầu, lúc này mới ý thức được mình vẫn cầm dụng cụ trên tay, vội vàng đặt sang bên, rồi quay lại nói với Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, hiện tại ta đang rất bận. Nếu có chuyện gì, chúng ta để sau hãy nói, được không?"

"Đừng tự cho là đúng. Bổn vương không phải tới tìm nàng." Tiêu Thiên Diệu nhấc mắt liếc nàng một cái, rồi lại thu lại tầm nhìn, tư thế không hề thay đổi.

Ách... Nét mặt Lâm Sơ Cửu lập tức cứng lại.

Tào quản gia thấy vậy, sợ nàng giận, liền vội nói đỡ: "Vương gia là tới điều tra chuyện đồng xanh."

"Nga... Vậy ta không làm phiền Vương gia." Lâm Sơ Cửu có hơi ngạc nhiên. Chuyện điều tra đồng xanh, có cần thiết để Tiêu Thiên Diệu tự mình ra mặt? Huống chi, chỉ ngồi đó thì điều tra được cái gì?

Dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng đầu óc nàng lúc này đầy ắp những ca bệnh bị nhiễm trùng khác, hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều về Tiêu Thiên Diệu.

Nhanh chóng băng bó cho Trần Tam xong, lúc này Lâm Sơ Cửu mới chợt nhớ ra—nàng quên mất một chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com