Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 252: Khả nghi, bất lợi khi ra ngoài.



Nghe Mặc thần y lên tiếng, Mạnh tiên sinh lập tức dao động. Dù nhân phẩm của Mặc thần y không đáng khen, nhưng y thuật của ông ta lại là đệ nhất trong Tứ quốc. Nếu nói ai có thể chữa khỏi bệnh câm của con mình, chỉ sợ cũng chỉ có Mặc thần y mà thôi.

Thế nhưng, một khi chấp nhận để Mặc thần y chữa trị, Mạnh gia sẽ không thể truy cứu chuyện năm xưa nữa, còn những tội danh khác thì sao?

Mạnh tiên sinh tin chắc, chỉ cần họ không truy cứu chuyện cũ, những cáo buộc khác của Mặc thần y sẽ trở nên mơ hồ, đến lúc đó thân bại danh liệt ngược lại sẽ là kẻ đứng ra tố cáo.

Lúc ấy, lão giả tóc bạc cũng nghe được lời của Mặc thần y, quay đầu liếc nhìn hai người một cái. Cái liếc mắt kia tràn đầy trào phúng và khinh miệt. Mặc thần y lại như chẳng bận tâm gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đợi câu trả lời của Mạnh tiên sinh.

Ông ta có chín phần chắc chắn Mạnh gia sẽ đồng ý. Nhìn khắp Tứ quốc, ngoài ông ta ra, chẳng ai có thể trị được chứng câm của Mạnh công tử.

Mạnh tiên sinh rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến đứa con đến nay vẫn không thể mở miệng nói chuyện, lời từ chối như mắc kẹt trong cổ họng, không sao thốt ra được. Đồng ý với Mặc thần y chẳng khác nào nuốt phải côn trùng, vừa ghê tởm vừa uất nghẹn.

Cuối cùng, ông ta thở dài: "Chuyện này... để ta suy nghĩ thêm."

Mặc thần y liền thu thế, không tiếp tục ép buộc, mà ung dung rời đi.

Chuyện xảy ra trong công đường, dân thường không rõ, nhưng Hoàng thượng và Tiêu Thiên Diệu thì nhất định sẽ biết. Khi hay tin Mặc thần y nhận tội của Mạnh gia nhưng lại phủ nhận các chứng cứ khác, Hoàng thượng không khỏi bật cười: "Khôn khéo thật, làm vậy cũng tốt."

Chỉ thừa nhận hoặc phủ nhận thôi là chưa đủ. Có quá nhiều bằng chứng về Mạnh gia, người của Mạnh gia cũng ở đó, Mặc thần y nếu không chọn lọc mà nhận hết, chỉ khiến bản thân lún sâu hơn.

Còn về những tội danh khác? Chỉ cần Tiêu Thiên Diệu không nhúng tay, Hoàng thượng tin rằng mọi chuyện sẽ vĩnh viễn không bị phanh phui.

"Nếu ông ta còn có khả năng xoay người, ngươi cứ để ý tới một chút." Hoàng thượng ra lệnh, ngay sau đó Mặc thần y được hưởng đãi ngộ đặc biệt trong đại lao: tuy nhìn đã già yếu, nhưng vẫn sạch sẽ, gọn gàng, giữ được dáng vẻ của một cao nhân.

Tiêu Thiên Diệu cũng chẳng mấy bận tâm việc Mặc thần y có thừa nhận cáo buộc của lão giả tóc bạc hay không. Giờ mọi chuyện đều đã được đẩy hết ra ngoài, đến khi sự thật bại lộ, ông ta sẽ ngã càng đau. Vấn đề thật sự là chuyện của Mạnh gia – khó lòng kiểm soát.

Tô Trà lo lắng: "Nếu Mạnh gia đồng ý yêu cầu của Mặc thần y, để ông ta trị liệu cho Mạnh công tử, đến khi mọi chuyện bùng nổ, Mạnh gia sẽ rất khó xử. Khi ấy, vì ân tình hay vì bản thân, họ đều sẽ ra tay giúp ông ta."

"Cho nên, phải làm sao để Mạnh gia không đồng ý." Tiêu Thiên Diệu hiểu rõ đạo lý: đánh rắn không chết, sẽ bị nó cắn ngược. Nếu muốn ra tay với Mặc thần y, hắn phải cắt đứt đường sống của đối phương.

"Mạnh gia trong thời gian ngắn chắc sẽ chưa đồng ý. Phía Nam Man ta đã đẩy nhanh tiến độ, vài ngày nữa là có thể phát nổ. Chỉ là tin tức truyền về vẫn cần thời gian." Nam Man cách Đông Văn rất xa, dù có gấp cũng phải mất mười ngày.

Mười ngày ấy, đủ để Mặc thần y xoay chuyển cục diện.

Tiêu Thiên Diệu gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc sau nói: "Hãy tiết lộ cho Mạnh gia biết việc Mặc Ngọc Nhi mang theo trâm độc, khiến bổn vương thất bại trong điều trị, suýt nữa bị phế hai chân."

Mắt Tô Trà sáng lên: "Mạnh gia mà nghe được chuyện này, chắc chắn sẽ do dự."

"Chỉ cần họ do dự, chuyện sẽ dễ xử lý." Tiêu Thiên Diệu nhắm mắt, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên nụ cười nguy hiểm...

....Edit: Emily Ton....

Từ lần trước ra ngoài, Lâm Sơ Cửu vẫn chưa rời phủ lần nào. Gần đây nàng luôn bận rộn chăm sóc bệnh nhân, giờ thấy mấy người ấy đã ổn định, nàng mới tính ra ngoài một chuyến, tiện thể bồi bổ cho bản thân.

Dược liệu dùng hoài cũng cạn, Tiêu Thiên Diệu dù không hỏi han, nàng cũng không thể không nghi ngờ. Nàng nhất định phải ra ngoài mua dược.

Lâm Sơ Cửu không nói với Tiêu Thiên Diệu, chỉ bảo Tào quản gia chuẩn bị xe ngựa.

"Vương phi, Vương gia có biết không?" Tào quản gia âm thầm kêu khổ trong lòng.

Sao Vương phi lại muốn ra ngoài vào lúc này chứ!

"Không biết, ông đi nói với Vương gia một tiếng là được." Từ lần trước định cảm tạ Tiêu Thiên Diệu mà bị hắn chế nhạo, Lâm Sơ Cửu liền không gặp lại hắn lần nào.

Dĩ nhiên, không tính ban đêm. Dù có nằm ngủ trong vòng tay nhau, nàng vẫn chẳng hiểu được người kia đang nghĩ gì.

"Cái này..." Tào quản gia lộ vẻ khó xử, trong lòng chỉ mong nàng tự mình đi nói, nhưng Lâm Sơ Cửu lại như không thấy, chỉ lạnh nhạt bảo: "Đi hỏi mau đi, ta đợi ngoài cửa."

Không còn cách nào khác, Tào quản gia đành cắn răng đi xin chỉ thị. Tưởng sẽ bị ánh mắt lạnh lùng dội cho một trận, ai ngờ Tiêu Thiên Diệu lại thản nhiên gật đầu: "Mang theo hộ vệ là được."

"Tiểu nhân sẽ lập tức đi chuẩn bị." Có câu này, Tào quản gia còn gì phải lo nữa?

Vẫn là đội hộ vệ lần trước từng theo Lâm Sơ Cửu ra ngoài. Nhìn thấy họ, nàng khẽ gật đầu rồi bước lên xe ngựa.

Sau khi hỏi điểm đến, hộ vệ lập tức đưa nàng tới tiệm thuốc lớn nhất kinh thành. Dĩ nhiên, bọn họ không nói cho nàng biết nơi này là sản nghiệp của Tiêu Thiên Diệu.

Chưởng quầy vừa nghe Tiêu Vương phi tới chọn dược, lập tức cung kính mời nàng vào bên trong. Hỏi rõ nàng cần dược gì xong, liền đích thân mang từng mẫu ra trình. Lâm Sơ Cửu xem dược liệu có phẩm tướng tốt, giá cả hợp lý, liền quyết định đặt mua tại chỗ, bảo chưởng quầy đưa thẳng đến phủ Tiêu Vương.

Mua xong dược, hộ vệ lại hỏi nàng muốn đi đâu. Lâm Sơ Cửu do dự một chút, cuối cùng chỉ điểm đến Từ Ân Đường.

Nàng vốn mồ côi, hiểu rất rõ muốn nuôi nấng những đứa trẻ bất hạnh nên người là việc khó đến nhường nào. Nhưng nàng có tiền, nuôi một nhóm trẻ nhỏ không phải vấn đề.

Hộ vệ ngỡ mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa. Đến khi xác nhận nàng thực sự muốn đến Từ Ân Đường, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

Từ Ân Đường vốn không phải nơi các quý nhân thường lui tới, hộ vệ cũng không hiểu vì sao Lâm Sơ Cửu lại muốn đến đó. Ban đầu còn định khuyên một câu, nhưng nàng đã nói xong liền bước lên xe, hắn đành im lặng điều xe chạy thẳng về phía Từ Ân Đường.

Từ Ân Đường là nơi do triều đình lập ra để nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi. Gần như huyện thành nào của Đông Văn cũng có một Từ Ân Đường, nhưng lớn và quy mô nhất thì phải kể đến nơi đặt tại kinh thành.

Từ Ân Đường ở kinh không nằm giữa chốn ồn ào, nhưng lại chỉ cách con phố phồn hoa Chu Tước một ngõ nhỏ. Ngõ hẹp, xe ngựa không thể đi qua, hộ vệ dừng lại bên ngoài đường Chu Tước, nói: "Vương phi, phía trước chính là Từ Ân Đường, xe ngựa không vào được."

"Vậy xuống đi bộ." Lâm Sơ Cửu vừa bước xuống xe, định cùng hộ vệ tiến vào ngõ nhỏ thì...

Còn chưa kịp bước đi, hệ thống y sinh trong đầu đột nhiên vang lên, thông báo có bệnh nhân cần cứu chữa khẩn cấp.

Không thể nào!

Lâm Sơ Cửu suýt nữa buông lời chửi rủa—mới vừa ra khỏi phủ, đã có người bệnh yêu cầu cứu trị, nàng còn có thể yên ổn mà đi ra ngoài sao?

"Bệnh nhân nguy cấp, yêu cầu lập tức xử lý." Hệ thống lại một lần nữa phát thông báo, khiến Lâm Sơ Cửu đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt khó coi vô cùng.

Thị vệ chờ mãi không thấy nàng di chuyển, đành thấp giọng nhắc: "Vương phi, chúng ta còn đến Từ Ân Đường không?"

"Đi, nhưng không phải bây giờ..." Lâm Sơ Cửu nghiến răng, xoay người với vẻ bất mãn, bắt đầu tìm kiếm tung tích người bệnh mà hệ thống vừa nhắc tới.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com