Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 259: Tự Giác, Thân Phận Đã Kết Hôn



Sau khi đoàn người Lâm Sơ Cửu rời đi, con đường vẫn còn đông nghịt bá tánh, mãi vẫn chưa chịu tan. Ai nấy đều đang bàn tán, chia sẻ cảm giác như được tận mắt chứng kiến niềm vui hiếm có của Tiêu Thiên Diệu.

Mạnh Tu Viễn khẽ cười, trầm mặc ngồi lại một lát rồi cũng quay về.

Không ngoài dự đoán, ngay khi Mạnh Tu Viễn xuất hiện, bá tánh ven đường lại một phen xôn xao. Hắn đã sớm quen cảnh bị chú ý, thần sắc nhàn nhạt, không vui không giận, thản nhiên bước lên xe ngựa, đi về phía biệt quán ở Đông Văn.

Vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Mạnh tiên sinh đã vội tìm đến cửa: "Tu Viễn, con nghĩ kỹ rồi sao?" – ông hỏi, đương nhiên là về việc để Mặc thần y trị liệu.

Mạnh Tu Viễn gật đầu, hắn đã quyết.

"Vậy quyết định của con?" Mạnh tiên sinh luôn giữ bình tĩnh, nhưng lúc này, tim ông lại bất giác đập nhanh hơn.

Mạnh Tu Viễn không do dự lắc đầu – không tiếp nhận.

"Con không chịu? Tu Viễn, nếu bỏ lỡ cơ hội này, e là con sẽ mãi mãi không thể nói chuyện được nữa." Mạnh tiên sinh định khuyên thêm, nhưng Mạnh Tu Viễn vẫn kiên định, môi khẽ mấp máy, đáng tiếc không phát ra được một âm thanh nào.

"Con muốn nói gì?" – Mạnh tiên sinh hiểu con mình kiêu ngạo, dù biết ngôn ngữ ký hiệu nhưng xưa nay vẫn không chịu dùng đến.

Mạnh Tu Viễn đứng dậy, cầm bút nghiêm túc viết lên bàn ba chữ: Từ Ân Đường.

"Từ Ân Đường làm sao?" – Mạnh tiên sinh ngơ ngác, chẳng hiểu việc đó có liên quan gì đến việc trị liệu.

Mạnh Tu Viễn lại viết thêm một chữ: Tra.

"Được rồi, ta sẽ đi điều tra. Còn việc của Mặc thần y, con cứ suy nghĩ thêm, ta tạm thời không trả lời ông ta." Mạnh tiên sinh vẫn hy vọng Tu Viễn sẽ thay đổi ý định, nhưng Mạnh Tu Viễn không đáp một lời.

Quyết tâm đã hạ, hắn không dễ gì thay đổi.

Bên kia, Lâm Sơ Cửu ôm hài tử theo quản gia Tào vào một tòa biệt viện. Tiểu viện không lớn, nhưng đủ chỗ cho mấy chục đứa trẻ.

Người của Tiêu Vương phủ hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng thu dọn lại nhà cửa sạch sẽ. Thị vệ khiêng từng chiếc giường mộc đơn sơ vào, trải nệm mềm; nha hoàn và bà tử nấu nước, tắm rửa thay đồ cho đám trẻ.

Phủ Tiêu Vương vốn không có tiểu hài tử, nên cũng chẳng sẵn quần áo trẻ con. Tú nương nhất thời không thể may đủ, đành dùng vải bọc tạm cho đám trẻ khỏi bị nhiễm lạnh.

Từng đứa một được tắm sạch sẽ rồi ôm tới cho Lâm Sơ Cửu kiểm tra. Trẻ có vết sưng đỏ được đưa sang một phòng, đứa phong hàn hay lên cơn sốt ở phòng khác, những đứa mắc bệnh lây được tách riêng hẳn.

Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã được phân loại rõ ràng, Lâm Sơ Cửu cũng bắt đầu bận rộn.

Nàng chỉ cho Xuân Hỉ và Thu Hỉ cách bôi thuốc cho đám trẻ. Những đứa mắc sởi được giao cho hai người chăm sóc, còn nàng thì tự mình cho mấy đứa phong hàn, sốt cao uống thuốc, truyền nước.

Chốc chốc lại phải ghé qua trông chừng mấy đứa viêm phổi. Riêng những đứa mắc bệnh truyền nhiễm, nàng luôn để lại sau cùng, tránh việc lây lan khi đi đi lại lại giữa các phòng.

Mấy chục đứa trẻ, chỉ có một mình Lâm Sơ Cửu là đại phu, lại không có hộ sĩ phụ giúp, có thể tưởng tượng nàng bận rộn đến mức nào. Tào quản gia mấy lần định tiến lên nói chuyện, nhưng đều bị Lâm Sơ Cửu phớt lờ. Nhìn nàng như con quay không ngừng xoay vòng, bận rộn đến mức hoa mắt, vẻ mặt Tào quản gia càng thêm lo lắng.

Vương gia đã giục không biết bao nhiêu lần, vậy mà vương phi vẫn chưa trở về. Vương gia... e rằng thật sự sắp nổi giận.

"Vương phi..." – Khi Lâm Sơ Cửu vừa rút kim cho một đứa trẻ viêm phổi, Tào quản gia liền tranh thủ tiến lại. Cuối cùng cũng được nàng đáp lời: "Tào quản gia, có chuyện gì không? Ta rất bận, có gì để sau rồi nói."

Ta biết người bận, nhưng mà...

"Vương gia hỏi, vương phi định khi nào trở về?" – Tào quản gia cẩn thận mở lời, không dám nói ra câu "Vương gia muốn ngài lập tức quay về".

"Khi nào à? Có lẽ phải sau một canh giờ nữa. Giờ ta không thể đi được." – Lâm Sơ Cửu nói xong liền như gió cuốn rời đi.

"Vương gia..." – Tào quản gia còn chưa kịp nói hết, đành nghẹn lời quay lại.

Lâm Sơ Cửu chưa về, Tào quản gia cũng không dám đơn độc quay về chịu trận, chỉ có thể tiếp tục ở lại cùng nàng.

Trong phủ Tiêu Vương, Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn chờ Lâm Sơ Cửu quay về, chờ mãi không thấy, tâm tình cũng ngày một bực bội.

Nữ nhân kia, không biết bên ngoài nguy hiểm đến mức nào sao? Vậy mà còn chưa chịu quay về. Rốt cuộc nàng có chút ý thức nào của một người đã có chồng rồi không?

Tô Trà thấy sắc mặt Tiêu Thiên Diệu càng lúc càng khó coi, liền cố nén cười hỏi một câu: "Vương gia, vương phi vẫn chưa về sao?"

Tiêu Thiên Diệu phóng qua một ánh mắt lạnh như băng: "Có rảnh lo chuyện của bổn vương, chi bằng đi tìm dược liệu mới."

"À... chẳng phải ngài nói sẽ đoạt dược từ triều đình sao?" – Tô Trà nói nhỏ, đồng thời không quên lui lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Xa Tiêu Thiên Diệu một chút, mạng sống sẽ dài hơn.

"Đoạt dược thì không cần tìm thêm thuốc mới nữa chắc?" – Tiêu Thiên Diệu ném cho hắn một ánh nhìn như muốn nói: Ngươi thật là vô dụng.

"Được rồi được rồi, ta đi tìm dược đây." – Biết điều là sống lâu, Tô Trà xoay người chạy mất.

Tiêu Thiên Diệu vẫn không nhúc nhích, một mình ngồi trong thư phòng chờ Lâm Sơ Cửu. Nhưng một canh giờ trôi qua, người vẫn chưa thấy trở về.

Chân mày Tiêu Thiên Diệu nhíu lại, đột nhiên đứng phắt dậy. Thân hình chớp lóe một cái đã biến mất khỏi thư phòng, nhanh đến mức ám vệ cũng chỉ biết kêu khổ vì không theo kịp.

"Chủ tử, người đi nhanh như vậy, chúng ta theo không kịp a!"

Lâm Sơ Cửu vừa dứt lời với Tào quản gia được một canh giờ, mọi việc đã đâu vào đấy. Sau khi dặn dò Xuân Hỉ và Thu Hỉ chăm sóc đám trẻ, nàng thay một bộ quần áo sạch, dưới ánh mắt đầy mong ngóng của Tào quản gia, cùng ông lên đường trở về phủ. Thế nhưng...

Giữa đường, bọn họ bất ngờ gặp phải tập kích!

Bóng đêm dày đặc, một toán sát thủ vận hắc y không biết từ đâu ào ra. Ngay khi xác định người trong xe ngựa là Lâm Sơ Cửu, đám người đó liền giơ đao xông tới mà không chút do dự.

"Giết Tiêu Vương phi!"

Không thèm để mắt đến thân vệ của Tiêu Vương phủ đang cầm kiếm chặn phía trước, bọn chúng liều mạng xông lên, dùng thế tấn công chẳng màng sống chết. Thân vệ vừa kịp lập trận, vòng phòng hộ đã bị phá toang, mấy tên tử sĩ đã lao sát đến cạnh xe ngựa.

"Oành!"

Một đao bổ xuống, xe ngựa bị chẻ đôi từ giữa. Lâm Sơ Cửu trong khoang xe bị hất văng, lăn tròn ra ngoài, một nhát đao xượt qua sát da đầu nàng, để lại một lọn tóc đen rơi trong xe.

Một kích không trúng, sát thủ lập tức vung đao lần nữa...

"Bảo hộ Vương phi!" – Thân vệ hét lớn, lao lên chém tới, nhưng tên sát thủ chẳng né tránh, để mặc thanh kiếm xuyên qua ngực mình, đồng thời đao trong tay vẫn hung hăng bổ về phía Lâm Sơ Cửu.

"Bọn chúng là tử sĩ!" – Một thân vệ biến sắc, muốn lao tới ngăn cản nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không kịp.

Lưỡi đao sáng loáng bổ thẳng xuống đầu, Lâm Sơ Cửu chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nói không sợ là nói dối, nhưng bây giờ không phải lúc sợ hãi – trốn mới là quan trọng!

Nàng ôm đầu, mượn lực bàn chân đạp mạnh, nhanh chóng lăn khỏi xe ngựa—

"Đoàng!"

Đao của tử sĩ chém vào sàn xe, trong khi Lâm Sơ Cửu đã lăn tới ngay dưới bụng ngựa. Nhưng con ngựa kéo xe lúc này đang hoảng loạn, bốn vó cuồng loạn giẫm đạp không ngừng, suýt nữa đã giẫm trúng đầu nàng.

"Tiêu Vương phi ở dưới ngựa, đánh con ngựa đó!"

Tử sĩ tuyệt không để nàng có đường sống, giơ đao chém thẳng vào ngựa kéo xe, mưu đồ khiến nó phát cuồng – để Lâm Sơ Cửu bị giẫm chết dưới chính vó ngựa của mình...

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com