Áp giải lương thảo là việc hệ trọng, nhất là vào lúc này, khi toàn bộ cục diện chiến sự sống còn đều đặt cả vào đó. Dù là một sơ suất nhỏ cũng không được phép xảy ra.
Văn võ đại thần tranh cãi nửa ngày trên đại điện, rốt cuộc vẫn không chọn được người phù hợp. Hoàng thượng bị ồn ào đến mức đau đầu, giận dữ phất ống tay áo bỏ đi trước mặt mọi người, để lại đám đại thần có liên quan đứng chết lặng giữa điện, mặt mày ngơ ngác nhìn nhau.
"Lâm tướng, giờ phải làm sao?"
"Hữu tướng, phải làm sao bây giờ?"
Bất kể là văn thần hay võ tướng, lúc này đều vây quanh hai tâm phúc của đế vương, mong họ có thể đưa ra một kế sách vẹn toàn. Nhưng Lâm tướng và Hữu tướng chỉ im lặng, sắc mặt không đổi, như thể đã hiểu ngầm mà chẳng cần nói thành lời.
Bọn họ có thể có cách gì chứ?
Chiến sự lần này vô cùng trọng yếu, Tiêu Vương lại như hổ rình mồi. Ai dám chắc việc vận chuyển lương thảo ra tiền tuyến sẽ không một lần nữa rơi vào tay hắn? Nếu bởi vì lương thảo không tiếp viện kịp thời mà thất bại trước Bắc Lịch, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho kẻ phụ trách, còn người tiến cử cũng khó thoát tội liên đới.
Giờ phút này, ai thông minh đều không dám manh động, chỉ mong Hoàng thượng tự mình quyết định.
Hoàng thượng hiểu rõ toan tính trong lòng đám đại thần, chính vì hiểu nên càng thêm giận. Cả triều ai cũng có tư tâm riêng, dẫu đối diện đại sự cũng không chịu thật lòng tận lực chia sẻ lo toan vì quân vương.
"Một đám phế vật! Trẫm nuôi lũ vô dụng các ngươi để làm gì?" Gặp chuyện là trốn, giữ lại làm gì cho chật chỗ?
Nhưng hắn cũng chẳng thể chém sạch cả đám quan viên triều đình.
"Lũ hỗn đản!" Hoàng thượng đập mạnh bàn, tức giận đến mức ngồi cứng người trên long ỷ suốt nửa ngày vẫn chưa nguôi.
Lúc này không ai dám quấy rầy. Thái giám, cung nữ đều đứng cách xa, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận long nhan.
"Ta muốn gặp phụ hoàng." Thất hoàng tử đúng lúc này đứng ngoài điện xin cầu kiến.
"Điện hạ, Hoàng thượng đang nổi giận... hay là ngài đợi thêm một lát hẵng vào?" Thái giám cẩn trọng khuyên nhủ. Dù biết Thất hoàng tử hiện đang được sủng ái, nhưng giờ vào lúc long nhan đang thịnh nộ, hắn thật sự không dám mở lời mời vào.
Thất hoàng tử khẽ nghiêm mặt, lắc đầu nói: "Ta biết phụ hoàng đang tức giận, nhưng chính vì vậy ta mới muốn vào. Mau truyền báo, ta muốn gặp phụ hoàng. Nếu phụ hoàng nói không gặp, ta sẽ tự lui."
"Điện hạ..." Thái giám lộ vẻ khó xử.
Đúng lúc ấy, cơn giận trong lòng Hoàng thượng đã vơi đi quá nửa, nghe bên ngoài có tiếng động liền cất giọng hỏi: "Ai ở ngoài đó?"
Thái giám run bắn cả người, bất chấp sợ hãi, bước lên quỳ gối bẩm báo: "Hoàng thượng, Thất điện hạ xin cầu kiến."
"Tiểu Thất? Cho nó vào." Hoàng thượng tuy lòng còn vướng bận chuyện tiền tuyến, nhưng lúc này thật sự không còn tâm trí giải quyết.
Thất hoàng tử bước vào, cung kính hành lễ. Chờ đến khi Hoàng thượng lên tiếng cho phép, hắn mới mở lời: "Phụ hoàng, nhi thần nghe nói người không vui, tuy nhi thần bất tài, không thể chia sẻ ưu phiền, nhưng chỉ mong lúc người tức giận, có thể ở bên phụ hoàng. Nhi thần không muốn phụ hoàng một mình chịu đựng."
Ánh mắt Thất hoàng tử nhìn thẳng vào Hoàng thượng, trong đó không hề giấu nổi lo lắng.
Nghe vậy, lòng Hoàng thượng bất chợt mềm lại, xúc động vô kể: "Tiểu Thất có lòng. Lại đây, đến bên trẫm."
Thất hoàng tử còn quá nhỏ, đứng trước án thư chẳng khác nào bị che khuất.
Hắn bước tới bên Hoàng thượng, ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng, người không giận nữa chứ?"
"Không giận nữa. Giận cũng chẳng giải quyết được gì." Hoàng thượng xoa đầu hắn, dịu giọng nói: "Tiểu Thất đừng lo. Phụ hoàng là thiên tử, trên đời này không có việc gì phụ hoàng không làm được."
"Vâng! Phụ hoàng là lợi hại nhất, thiên hạ không ai hơn phụ hoàng cả!" Thất hoàng tử gật đầu thật mạnh, ánh mắt tràn đầy tôn sùng.
Hoàng thượng không khỏi bật cười, tâm tình tốt lên rõ rệt. Thấy đã đến giờ dùng bữa trưa, liền giữ Thất hoàng tử lại cùng ăn.
Trên bàn cơm, Thất hoàng tử không còn dáng vẻ ít nói như thường ngày, mà thi thoảng nói vài câu, lại còn gắp thức ăn cho phụ hoàng: "Phụ hoàng, món này ngon lắm."
"Phụ hoàng, người nếm thử cái này đi..."
Một bữa cơm trôi qua trong tiếng nói cười. Hoàng thượng ăn rất vui vẻ, cười bảo: "Sau này Tiểu Thất thường đến ăn cùng phụ hoàng nhé."
"Vâng! Chỉ cần phụ hoàng không chê Tiểu Thất ồn ào. Mẫu hậu cứ bảo nhi thần quá ồn." Thất hoàng tử gãi đầu, vẻ mặt ngượng nghịu ngây ngô.
"Phụ hoàng chẳng bao giờ thấy Tiểu Thất phiền." Hoàng thượng càng nhìn càng yêu.
"Vậy sau này ngày nào nhi thần cũng đến ăn cùng phụ hoàng." – Thất hoàng tử rất biết điều, thấy phụ hoàng còn bận việc nên ăn xong liền xin cáo lui. Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại dặn dò: "Phụ hoàng, mẫu hậu dặn người bận rộn cũng đừng để mệt quá, nhi thần còn nhỏ chưa giúp được gì, nhưng Tử An ca ca và Thái tử ca ca đều là người lớn, chuyện vất vả cứ để họ làm. Còn có Phúc Thọ cô cô, Phúc An cô cô cũng đều là người lớn, họ có thể giúp phụ hoàng chia sẻ ưu lo."
Lời như vậy chỉ có một mình Thất hoàng tử mới có thể nói ra mà không khiến người nghi ngờ. Nếu đổi lại là Thái tử hay An Vương, e rằng đã khơi dậy lòng ngờ vực của đế vương rồi.
Hoàng thượng nghe Thất hoàng tử nói năng trẻ con cũng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái, dặn dò cố gắng học hành, sớm ngày trưởng thành để có thể chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng.
Thất hoàng tử rời đi với vẻ mặt hớn hở. Thái giám dâng trà mới, tiện miệng tán thưởng một câu rồi cười nói đùa: "Thất điện hạ vẫn là hài tử, vậy mà còn bảo mấy vị công chúa giúp đỡ. Triều chính đâu phải chuyện các công chúa có thể nhúng tay vào."
"Công chúa?" Ánh mắt Hoàng thượng chợt sáng, trong lòng lóe lên một ý tưởng.
"Tiểu Thất quả là phúc tinh của trẫm." Tâm trạng Hoàng thượng cực tốt, thái giám còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe Hoàng thượng lớn tiếng truyền: "Người đâu, bút mực!"
Ngay hôm đó, Hoàng thượng hạ chỉ, giao việc áp giải lương thảo ra biên ải cho phò mã Phúc An công chúa – Thôi tam gia.
Thánh chỉ vừa ban, Thôi tam gia sững người tại chỗ. Ở Đông Văn, dù công chúa gả thấp đến đâu thì phò mã cũng chẳng có thực quyền. Nhất là sau vụ phản loạn của một phò mã ở Nam Man, các quốc gia càng cảnh giác với phò mã hơn bao giờ hết. Hắn không thể nào ngờ Hoàng thượng lại giao một việc trọng yếu, có liên quan trực tiếp đến đại quân tiền tuyến như thế cho mình.
"Không thể tin được... sao Hoàng thượng lại chọn ta đi áp giải lương thảo?" Thôi tam gia cầm thánh chỉ, ngẩn ngơ hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Phúc An công chúa vốn nhanh nhạy tin tức, nghe xong liền vui mừng khôn xiết: "Là nhờ Tiểu Thất cả đấy. Một câu của nó làm phụ hoàng nhớ ra chàng. Đứa nhỏ này thật có lòng, chuyện gì cũng nhớ đến cô cô của nó."
Phúc An công chúa thật sự vui mừng. Không phải vì lợi ích trước mắt, mà là vì phu quân nàng đã lọt vào mắt xanh Hoàng thượng. Nếu làm tốt việc này, địa vị của nàng trong lòng phụ hoàng chắc chắn sẽ càng được củng cố.
Thánh chỉ đã hạ, bất kể Thôi tam gia nghĩ thế nào, nhiệm vụ đã giao thì nhất định phải làm cho trọn.
Tuy Thôi gia không ai làm quan trong triều, nhưng tin tức về động hướng triều đình lại nắm rất rõ. Vừa hay biết chuyện, huynh đệ trong nhà liền tỏ ra lo lắng. Cho đến khi Thôi gia chủ nói một câu, cả nhà mới yên tâm phần nào:
"Lần trước lương thảo bị cướp, chẳng qua là Tiêu Vương cảnh cáo Hoàng thượng. Hắn tuy thù tất báo, nhưng là người có tấm lòng vì thiên hạ. Hắn biết rõ tầm quan trọng của đợt lương thảo này, tuyệt đối sẽ không động đến, dù chỉ là nể mặt Thôi gia ta."
Có lời ấy, Thôi tam gia cũng không còn lo lắng. Một mặt là giúp Hoàng thượng gỡ được nỗi lo trong lòng, một mặt cũng coi như cởi bỏ được áp lực đè nặng mấy ngày nay.
Vậy mà đúng vào lúc này, ở Từ Ân Đường, nơi đã bị cả Hoàng thượng lẫn triều thần gạt ra khỏi mắt, lại đột ngột nổ ra một vụ tai tiếng chấn động...