Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 266: Tạ lễ, một cái hôn



Tiêu Thiên Diệu lúc này rời đi, tất nhiên là để tìm Lâm Sơ Cửu.

Từ sau lần nói chuyện trên xe ngựa, Lâm Sơ Cửu ngày nào cũng đi sớm về trễ, còn hắn thì bận rộn công vụ. Kể từ trận đó, cả hai chưa từng chạm mặt trong trạng thái tỉnh táo, khiến Tiêu Thiên Diệu vô cùng bất mãn.

Đối đãi ân nhân cứu mạng như vậy sao? Lâm Sơ Cửu thật sự quá qua loa.

Hôm nay hắn đến rất sớm, vừa đúng lúc Lâm Sơ Cửu tắm gội xong, Xuân Hỉ đang giúp nàng lau tóc.

Lâm Sơ Cửu ngồi quay lưng về phía cửa, hoàn toàn không biết sự hiện diện của Tiêu Thiên Diệu. Thấy Xuân Hỉ lau tóc mãi không xong, nàng không nhịn được than: "Nếu Vương gia ở đây thì tốt rồi." Có nội công trợ lực, chỉ chớp mắt là tóc khô, nàng có thể lập tức đi ngủ.

"Bổn vương ở đây, thì tốt chỗ nào?" Tiêu Thiên Diệu bước chân khựng lại, khóe môi khẽ nhếch, tâm tình rõ ràng rất tốt.

"Vương gia?" Âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng khiến Lâm Sơ Cửu giật mình. Nàng vội đứng dậy, tay run lên làm chiếc gương đồng trên bàn rơi "loảng xoảng."

Xuân Hỉ cũng không phát hiện Tiêu Thiên Diệu vào từ lúc nào, nghe tiếng liền vội xoay người hành lễ: "Tham kiến Vương gia..."

"Được rồi, ra ngoài." Hắn không đợi Xuân Hỉ nói hết đã cắt lời.

"Vâng." Xuân Hỉ vội vàng lui ra, trước khi đi còn không quên mang tấm rèm lên.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiêu Thiên Diệu đứng cách nàng chưa đầy ba bước, khí thế mạnh mẽ ép tới khiến Lâm Sơ Cửu cảm thấy áp lực nặng nề.

Chuyện đêm đó qua đi, nàng cũng không phải chưa từng suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tiêu Thiên Diệu. Hắn là một nam nhân đầy mị lực, đủ để khiến nữ nhân rung động. Lâm Sơ Cửu thừa nhận bản thân bị cuốn hút, nhưng...

Từng bị tổn thương, nàng thật sự sợ. Cảm thấy cứ giữ khoảng cách như hiện tại là tốt nhất — một chút xa cách, một chút tin tưởng, không quá thân cận, nhưng cũng chẳng xa lạ.

Mấy hôm nay nàng luôn bận rộn, gần như không gặp được hắn. Thấy hắn cũng không chủ động đến tìm mình, nàng cứ nghĩ hắn ngầm đồng ý với kiểu quan hệ này. Nào ngờ...

Tiêu Thiên Diệu lại tự mình đến.

Cả hai đối diện, trầm mặc. Cuối cùng, Lâm Sơ Cửu không chịu nổi không khí ngột ngạt, chủ động mở lời: "Vương gia, ngài tìm ta có việc?"

"Ừm." Hắn đáp hờ hững một tiếng, bước tới gần, đưa tay vén tóc nàng. "Sao lại đột nhiên nhớ đến bổn vương hả?"

Hơi thở nóng rực của nam nhân phả thẳng vào mặt khiến tai nàng đỏ bừng. Theo bản năng nàng lùi lại, nhưng phía sau là bàn trang điểm, không còn đường thoái lui. Chỉ đành nghiêng người tránh đi, giữ một khoảng cách, lắp bắp: "Vương gia..."

Có thể đừng đứng gần như vậy hay không?

"Vừa rồi không phải còn nói có bổn vương thì tốt sao? Giờ bổn vương đến rồi, lại sợ?" Tiêu Thiên Diệu cười nhẹ, chẳng hề để tâm việc nàng lùi lại.

"Không phải sợ..." Là... ngượng.

Gương mặt Lâm Sơ Cửu lúc này đỏ bừng, như thể thật sự thẹn thùng. Tiêu Thiên Diệu bật cười: "Không phải sợ, vậy là gì? Nhớ bổn vương sao?"

Tiêu Thiên Diệu nhẹ động ngón tay, theo chiều tóc cuốn lên, rất nhanh liền dừng lại bên má Lâm Sơ Cửu. Chỉ một cái chạm khẽ, tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, phải âm thầm hít sâu mấy lần mới có thể thoát khỏi chiêu mỹ nam kế ấy. Cố gắng cười gượng, nàng nói: "Phải rồi, nhớ Vương gia..." ...tay nghề.

Mấy từ cuối cùng, Lâm Sơ Cửu nuốt trở vào. Nàng dám chắc, nếu nói ra, người này thể nào cũng ép nàng trả giá gấp bội.

Chẳng cần nàng mở miệng, Tiêu Thiên Diệu đã đoán được: "Nghĩ một đằng nói một nẻo... Nữ nhân, thật chẳng dễ thương chút nào."

Hắn buông tay, đặt lên vai nàng: "Bổn vương không hơi đâu so đo với kẻ ngốc như nàng. Ngồi xuống."

Lâm Sơ Cửu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ấn ngồi xuống ghế. Chỉ chớp mắt, khăn lông trong tay Tiêu Thiên Diệu đã phủ lên tóc nàng.

Từng luồng hơi ấm len vào từng sợi tóc, khiến nàng khẽ bật cười.

Thật ra, Tiêu Vương gia cũng rất đáng yêu, nàng không cần căng thẳng như thế.

Tay nghề của hắn quả nhiên không tệ, chẳng bao lâu tóc nàng đã khô.

"Giờ thì... định báo đáp bổn vương thế nào?" Hắn cúi người, hơi thở kề sát bên tai nàng.

Nhớ đến chuyện vừa rồi khiến nàng mặt đỏ tai nóng, Lâm Sơ Cửu đột nhiên nổi hứng nghịch ngợm, cười khẽ: "Một cái hôn... được không?"

Tưởng sẽ khiến hắn giật mình, ai ngờ Tiêu Thiên Diệu lại nghiêm túc gật đầu: "Bổn vương cực khổ hầu hạ, chỉ một cái hôn thì tính gì..."

Dứt lời, không cho nàng cơ hội phản ứng, hắn liền bế bổng nàng lên.

"A...!" Lâm Sơ Cửu hoảng hốt, theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Chỉ thấy cơ thể xoay một vòng, Tiêu Thiên Diệu đã ngồi xuống ghế, còn nàng thì ngồi gọn trong lòng hắn.

"Vương gia..." Vừa mở miệng, môi nàng đã bị hắn chặn lại.

"Hôn thế nào, là do bổn vương định."

"Ưm..." Lâm Sơ Cửu khẽ giãy, nhưng ngay lập tức phát hiện cơ thể như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn ngã vào lòng Tiêu Thiên Diệu.

"Ngoan... Thả lỏng." Hắn khẽ thì thầm bên tai, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, chậm rãi cạy mở từng chút một, môi lưỡi quấn lấy nhau, không chừa chút đường lui.

"Ưm..." Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không phòng bị, dễ dàng bị công phá. Trong nụ hôn bá đạo ấy, nàng chẳng còn sức chống cự, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý chi phối.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết hơi thở nàng dần gấp gáp, tưởng chừng không thể hít thở nổi. Đôi tay vô thức bám lấy áo hắn, đến khi bản thân chẳng nhận ra, nàng đã chủ động đáp lại.

Có sự đáp lại ấy, Tiêu Thiên Diệu lại càng không chút kiêng dè, càng thêm bá đạo, càng thêm sâu sắc.

Đến lúc Lâm Sơ Cửu cảm giác sắp nghẹt thở đến nơi, cuối cùng Tiêu Thiên Diệu mới chịu buông nàng ra.

Nụ hôn kết thúc, cả người nàng mềm nhũn, sắc hồng lan đầy gương mặt, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ....

Nhìn đôi môi đỏ và sưng của nàng, vẻ mặt Tiêu Thiên Diệu dịu lại: "Bổn vương rất thích món quà cảm ơn này. Về sau... đừng dùng hai chữ 'cảm ơn' để đuổi bổn vương nữa."

"Không thể nào..." Giọng nàng nhỏ như tiếng gió, tay yếu ớt đấm lên ngực hắn, giống như đang làm nũng, chẳng có chút sát thương nào.

Tiêu Thiên Diệu không chút né tránh, mặc nàng đấm, hắn nhẹ nhàng đưa ta lên lau khóe môi nàng, sau đó bế bổng nàng lên, khẽ nói: "Canh giờ không còn sớm, nên ngủ thôi."

"Ngủ... ngài không đi à?" Nghe đến đây, nàng bừng tỉnh, trái tim lập tức nhảy loạn.

Hình như... nàng vừa tự tay đưa sói vào nhà!

"Đi?" Tiêu Thiên Diệu nhướn mày cười, chân không dừng bước, thẳng tiến về giường, "Bổn vương đi rồi, ai ngủ với nàng?"

Hắn đặt nàng xuống giường, thấy vẻ mặt nàng vừa bối rối vừa hoảng loạn, không nhịn được trêu chọc: "Cũng không phải lần đầu, nàng thẹn cái gì?"

"Ngài nói linh tinh gì đó! Trước đây đâu giống..." Trước đây toàn là lúc nàng ngủ rồi hắn mới đến. Nàng chẳng biết gì cả. Còn bây giờ...

Nàng thực sự... có chút căng thẳng!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com