Hôm nay Tiêu Thiên Diệu vào triều sớm là vì buổi lâm triều bàn về vụ ám sát Lâm Sơ Cửu, liên quan trực tiếp đến nhóm tử sĩ đã ra tay. Giám Sát Viện quả thật tra ra chút manh mối, nhưng với Tiêu Thiên Diệu mà nói, những gì họ đưa ra chỉ là qua loa lấy lệ.
Khi báo cáo, Giám Sát Viện nói kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát có liên quan đến Từ Ân Đường, mục đích là ngăn Tiêu Vương phi tiếp tục theo dõi nơi này, đồng thời mượn cái chết của nàng để đánh lạc hướng sự chú ý của thế nhân. Đáng tiếc, mục tiêu không đạt được, Tiêu Vương phi không chết, người theo dõi Từ Ân Đường lại càng đông, những bí mật ẩn sau cũng lần lượt bị phơi bày.
Sau một loạt báo cáo dài dòng, quan viên Giám Sát Viện kết luận: "Chỉ cần tra được kẻ đứng sau Từ Ân Đường, sẽ lần ra hung thủ thật sự đã ám sát Tiêu Vương phi." Nghe xong, Tiêu Thiên Diệu chỉ khẽ cười lạnh, từ đầu đến cuối hắn vẫn không nói gì. Khi Hoàng thượng hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Thần tin tưởng Hoàng thượng."
Nghe giống như biểu hiện lòng trung thành, nhưng ai cũng biết Tiêu Vương gia đang rất bất mãn.
Cũng phải thôi, suy đoán của Giám Sát Viện tuy hợp lý, nhưng chẳng có chứng cứ cụ thể nào. Vậy mà còn muốn hắn tự đi tra ra kẻ đứng sau Từ Ân Đường, thử hỏi làm sao hắn vui cho nổi?
Dù vậy, triều thần không ai dám nói thẳng, chỉ ám chỉ ý đó, thấy Tiêu Thiên Diệu không định tiếp tục truy cứu, liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Sau buổi lâm triều, Hoàng thượng giữ Tiêu Thiên Diệu lại, vẫn là để bàn chuyện Lâm Sơ Cửu bị ám sát. "Thiên Diệu, mặc dù Giam Sát Viện chưa có chứng cứ xác thực, nhưng suy đoán cũng không phải không có lý. Hiện tại Từ Ân Đường đã lộ sơ hở, kẻ sau màn ắt sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Sơ Cửu. Muốn bảo vệ nàng, cần sớm tìm ra kẻ đó."
Lời nói tuy nhẹ, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Muốn điều tra rõ sự việc đằng sau Từ Ân Đường không dễ, tốn thời gian và nhân lực, Hoàng thượng không muốn tự lãng phí sức người, cũng muốn khiến Tiêu Thiên Diệu bận rộn, bớt để ý chuyện tiền tuyến, nên muốn đẩy việc này sang cho hắn.
Nhưng nếu Tiêu Thiên Diệu dễ nói chuyện như vậy thì đã chẳng phải là hắn.
"Hoàng thượng, thần tin Hoàng thượng nhất định sẽ sớm điều tra ra," Hắn đáp, làm như không hiểu hàm ý của Hoàng thượng, hoàn toàn đẩy chuyện này ra ngoài.
Việc điều tra hắn có thể âm thầm tiến hành, nhưng để chính thức tiếp nhận thì tuyệt đối không. Ai cũng biết Từ Ân Đường bây giờ chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay, đụng vào là xui xẻo.
Hoàng thượng cau mày, sắc mặt trầm xuống: "Thiên Diệu, hiện giờ triều đình dồn lực cho tiền tuyến. Chuyện Từ Ân Đường, trẫm hy vọng ngươi có thể phân ưu giúp trẫm."
"Hoàng thượng, thân thể thần không khoẻ, chỉ sợ không gánh nổi trọng trách này." Tiêu Thiên Diệu kịp thời lấy cớ, "Hai chân thần tuy có thể đi lại, nhưng không đứng vững lâu, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Mong Hoàng thượng thông cảm."
Tiêu Thiên Diệu nói dối không chút áp lực, dáng vẻ bệnh tật cũng không hề gượng ép.
"Việc này liên quan đến vương phi ngươi, ngươi cũng mặc kệ?" Hoàng thượng thật sự không ngờ Tiêu Thiên Diệu lại giả bệnh. Chẳng lẽ chuyện Từ Ân Đường, hắn thật sự không nắm được chút manh mối nào?
"Mặc kệ." Tiêu Thiên Diệu đáp gọn, sau đó chắp tay thi lễ, "Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm, thần không dám làm chậm trễ chính sự, xin cáo lui."
Dứt lời, không để tâm Hoàng thượng có bằng lòng hay không, hắn xoay người bước đi dứt khoát...
Đợi đến khi hoàn hồn lại, bóng dáng Tiêu Thiên Diệu đã biến mất khỏi điện, Hoàng thượng giận đập mạnh một quyền xuống bàn: "Càng lúc càng không để trẫm vào mắt! Thật cho rằng không có ngươi, trẫm không thể thắng Bắc Lịch sao? Trận chiến này trẫm nhất định phải thắng, phải để cho ngươi thấy rõ, không có Tiêu Thiên Diệu, Đông Văn vẫn còn vô số võ tướng đủ sức giữ vững giang sơn!"
Loan Phượng Điện.
Nghe tin Tiêu Thiên Diệu lại cãi nhau với Hoàng thượng, Hoàng hậu khẽ cười: "Tiêu Vương không nhúng tay, mọi chuyện liền dễ làm hơn nhiều."
Bên cạnh, lão ma ma hầu hạ lâu năm cũng cười theo: "Nương nương yên tâm, chúng nô tỳ đã xử lý sạch sẽ, mật thám tuyệt đối không lần ra được gì."
"Bổn cung tin các ngươi," Hoàng hậu nhẹ giọng đáp, sau đó chậm rãi thở dài, "Chỉ tiếc... vốn định chuẩn bị cho Tiểu Thất một ít vốn liếng, giờ thì sợ là không thể nữa."
Đã bị để mắt đến, có muốn làm gì cũng đành gác lại.
Tiêu Thiên Diệu rời cung, không trở về Tiêu Vương phủ mà bảo người đưa thẳng đến biệt viện.
Trong biệt viện, Tô Trà đang ngồi xổm vẽ vòng tròn ngoài phòng phẫu thuật, mặt đầy oán niệm. Nghe hạ nhân báo Vương gia đến, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, chạy vội ra đón: "Vương gia, sao ngài lại đến đây?"
"Sự tình làm đến đâu rồi?" Tiêu Thiên Diệu sải bước vào trong, tự nhiên ngồi xuống vị trí chủ vị, khí thế không khác gì chủ nhân thực thụ.
"Đều đã sắp xếp ổn thoả." Tô Trà nhìn có vẻ tuỳ ý, nhưng thực chất đứng yên cung kính bên cạnh.
Trước mặt người khác, hắn luôn nhớ rõ thân phận của mình.
Tiêu Thiên Diệu phất tay: "Tốt, ngươi có thể đi rồi."
"Ngay bây giờ?" Dùng xong liền vứt, thật sự là... quá đau lòng mà!
"Bằng không thì sao?" Tiêu Thiên Diệu liếc mắt lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao khiến Tô Trà lạnh cả sống lưng, không dám nói thêm lời nào, lập tức co giò bỏ chạy: "Ta đi! Ta đi ngay bây giờ!"
Đúng là đồ vô nhân tính!
Tô Trà vừa đi khỏi, Tiêu Thiên Diệu liền cho gọi quản sự biệt viện: "Vương phi ở đâu?"
"Hồi Vương gia, vương phi đang ở Tây sương phòng. Vương phi có dặn, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy." Quản sự vừa nói xong câu cuối, lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thiên Diệu.
Áp lực này... ông chịu không nổi.
Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, không đáp, chỉ phất tay bảo lui xuống.
Tây sương phòng chỉ có một mình Lâm Sơ Cửu. Để tránh hệ thống bác sĩ bị lộ, nàng luôn hạn chế dùng dược phẩm hiện đại trong biệt viện, càng chưa bao giờ thực hiện phẫu thuật trước mặt người ngoài.
Đây không phải lần đầu nàng tự mình hoàn thành một ca mổ, nên động tác thuần thục, trước khi trời tối đã xong việc—hơn nữa kết quả rất thành công.
Đây là ca cuối cùng trong loạt phẫu thuật môi sứt, sau khi xong xuôi, nàng cũng có thể thở phào đôi chút.
"Chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, tuyệt đối không để miệng vết thương bị nhiễm trùng." Lâm Sơ Cửu vừa đẩy tiểu hài tử ra khỏi phòng, vừa không ngừng căn dặn hạ nhân.
"Nô tỳ tuân lệnh." Các nàng vội vàng cam đoan, ai cũng hiểu rõ, vương phi tuy ôn hòa nhưng nếu tái phạm sai lầm, nàng tuyệt đối không dung thứ.
Xử lý xong cho đứa nhỏ, Lâm Sơ Cửu đang định đi thăm một bé khác bị viêm phổi, chưa kịp bước ra khỏi phòng đã bị quản sự chặn lại.
"Có chuyện gì?" nàng hỏi.
Quản sự gật đầu liên tục, vội vàng đáp: "Vương phi, Vương gia đến rồi. Đã chờ ngài hơn hai canh giờ."
"Vương gia tới?" Mắt Lâm Sơ Cửu lập tức sáng rực, "Có nói gì không?"
Nàng không giấu nổi niềm vui, nghe tin Tiêu Thiên Diệu đợi mình suốt hai canh giờ, trong lòng không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.
Nàng thừa nhận, thời còn đi học và làm việc, nàng từng rất ngưỡng mộ những cô gái có bạn trai đón đưa tan ca. Mặc dù đợi một hai canh giờ có hơi... ngốc thật, nhưng như vậy—mới đúng là yêu!