Người bệnh rất quan trọng, nhưng... nam nhân nhà mình càng quan trọng hơn. Lâm Sơ Cửu không do dự, lập tức quyết định đến gặp Tiêu Thiên Diệu trước.
Đứa bé bị viêm phổi đã được điều trị thích đáng, nàng chỉ đi thăm thú như thường lệ, đến sớm hay muộn cũng không khác biệt. Nàng hoàn toàn có thể gặp Tiêu Thiên Diệu một chút, nói đôi ba câu rồi quay lại kiểm tra tình trạng đứa trẻ.
Không để quản sự kịp mở miệng, Lâm Sơ Cửu xoay người chạy thẳng về phía phòng khách.
"Vương phi, vương phi..." Quản sự thấy nàng bỏ đi thì vội vàng đuổi theo, gọi với theo mấy tiếng mà chẳng được đáp lại.
"Ôi trời..." Quản sự vỗ đùi, "Vương phi còn chưa thay y phục, trên người toàn là máu."
Lâm Sơ Cửu vì quá vui nên quên mất vừa mới mổ xong, người đầy mồ hôi và máu, cứ thế chạy đến trước mặt Tiêu Thiên Diệu, khiến hắn giật mình biến sắc. Hắn bật dậy, túm lấy tay nàng: "Làm sao thế này?"
"Đau... buông tay." Lâm Sơ Cửu vội rút tay khỏi tay hắn, nhìn theo ánh mắt Tiêu Thiên Diệu thì thấy vết máu trước ngực, nàng vỗ trán, lẩm bẩm: "Không cẩn thận dính phải, quên mất phải thay đồ."
"Không phải máu của nàng?" Cơn hoảng hốt chỉ kéo dài một thoáng. Nhìn thấy nàng vẫn nhảy nhót như thường, Tiêu Thiên Diệu lập tức hiểu ra mình bị hù dọa vô ích. Sắc mặt hắn đen lại, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi phịch xuống.
Nữ nhân chết tiệt, dám khiến hắn lo lắng vô cớ.
Lâm Sơ Cửu vội vàng đi đến gần: "Ngài giận à?"
"Không có."
Không có? Nhìn cái mặt đen thui thế kia, ai tin?
Dù vậy, Lâm Sơ Cửu không dám nói thẳng. Linh cảm cho nàng biết, nếu nói ra thì hắn sẽ càng giận hơn.
Nàng lập tức làm như chưa có chuyện gì, đổi chủ đề: "Vương gia, sao ngài lại tới biệt viện? Tìm ta có việc à?"
"Không có, bổn vương đi ngang qua."
Tiêu Thiên Diệu không nói gì thêm, sắc mặt càng đen.
"Đi ngang qua?" Lâm Sơ Cửu chớp mắt. "Hôm nay không phải ngài vào cung sao?" Từ trong cung về mà gọi là đi ngang qua biệt viện? Kiêu ngạo vậy sao? Không thể thừa nhận đến tìm ta một chút à?
"Bổn vương tìm Tô Trà." Hắn mặt không đổi sắc, lời nói thản nhiên như thể không hề chột dạ. Liếc nhìn Lâm Sơ Cửu từ đầu đến chân, hắn cau mày: "Một thân mùi gì thế này, mau đi thay đồ."
Lâm Sơ Cửu cúi đầu ngửi ngửi, thấy cũng không đến nỗi, chẳng qua là mùi máu và sát trùng thôi. "Còn một bệnh nhân nữa, ta đợi một chút."
"Vậy sao?" Khóe môi Tiêu Thiên Diệu nhếch lên, đứng dậy nói: "Đi, bổn vương đi cùng nàng." Buông bệnh nhân để chạy đi tìm hắn, Lâm Sơ Cửu coi như còn có lương tâm, không uổng công hắn đợi lâu như thế.
"Không cần đâu, ngài đợi ta một chút, ta quay lại nhanh thôi." Lâm Sơ Cửu lắc đầu từ chối. Nhưng từ chối thì sao? Tiêu Thiên Diệu là loại người chịu nghe lời sao?
Hiển nhiên là không.
"Đi." Tiêu Thiên Diệu thúc giục, rõ ràng muốn cùng Lâm Sơ Cửu đi đến đó. Nàng nghĩ đến tình trạng của đứa nhỏ, không có dấu hiệu truyền nhiễm, nên để Tiêu Thiên Diệu đi theo cũng không sao.
"Là một nam hài bị viêm phổi, khoảng chừng một tuổi, tướng mạo không tệ. Không hiểu vì sao lại bị bỏ rơi." Trên đường, Lâm Sơ Cửu vừa đi vừa giới thiệu tình hình. Tiêu Thiên Diệu chỉ im lặng, vẻ mặt dửng dưng.
Hắn không có hứng thú với hài tử, chẳng qua là đi theo nàng một chuyến mà thôi.
Biệt viện không lớn, hai người nhanh chóng đến gian phòng đứa trẻ đang ở. Ngoài nam hài bị viêm phổi, còn có vài đứa trẻ khác đang sốt và ho. Chúng thấy Lâm Sơ Cửu đến cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có nam hài kia vừa thấy nàng đã vươn tay đòi bế.
"Y... Y... Nha..." Nhờ điều trị kịp thời, bệnh trạng của bé đã đỡ đi nhiều, tay chân cũng có sức, đôi mắt to đen láy ánh lên vẻ lanh lợi.
"Tiểu tử lanh lợi, hôm nay không ôm ngươi được đâu." Lâm Sơ Cửu nhéo nhéo tay bé, không cúi xuống bế. Trên người nàng vẫn còn mùi máu.
"Y... Y... Nha..." Đứa bé vẫn cười toe toét, tưởng nàng đang chơi với mình.
Lâm Sơ Cửu đo nhiệt độ cho bé, rồi tháo quần áo kiểm tra nhịp tim, phổi...
Khi áo bị kéo xuống, trên ngực đứa bé hiện rõ một vết bớt hình hoa, cỡ móng tay. Lâm Sơ Cửu đã quen thuộc, mỗi ngày đều khám cho bé, không thấy gì lạ. Nhưng với Tiêu Thiên Diệu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đợi đã." Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu bất chợt thấy đổi, dùng sức đẩy tay Lâm Sơ Cửu ra. Lực quá mạnh khiến nàng loạng choạng suýt ngã.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Nhận ra mình ra tay quá mạnh, Tiêu Thiên Diệu nhíu mày: "Khiến nàng bị thương à?"
"Không, chỉ bị giật mình." May mà trong phòng không có đồ đạc, nếu không nàng đã ngã thật. Hắn đúng là không biết nặng nhẹ.
Tiêu Thiên Diệu không nói lời xin lỗi, chỉ khẽ khàng: "Không quen."Không quen việc bên cạnh có một nữ nhân khiến hắn phải quan tâm, phải kiêng dè.
"Lần sau ta sẽ tự chú ý." Tránh xa ngươi một chút là được.
"Không cần, bổn vương sẽ nhớ." Tiêu Thiên Diệu nghiêm giọng, như đang hứa hẹn điều gì đó. Lâm Sơ Cửu chỉ khẽ cười, không đáp, sau đó chỉ vào vết bớt trước ngực đứa bé hỏi: "Vết này... có vấn đề gì không?"
"Đây không phải bớt, mà là huy hiệu gia tộc." Tiêu Thiên Diệu nhìn hình vẽ kia, ánh mắt chợt trầm xuống. Hình này hắn rất quen, nửa năm trước, có người đã điên cuồng tìm kiếm một đứa trẻ mang dấu ấn y hệt như vậy. "Hắn là người của Hoa gia, Trung Ương Đế Quốc."
Nửa năm trước, tiểu thiếu gia Hoa gia chưa đầy ba tháng tuổi bị bắt cóc, từ đó không còn tung tích. Vì tìm đứa bé, Hoa gia đã truy lùng khắp Trung Ương, đến tận Tứ quốc, vẫn không có kết quả.
"Cái gì?" Lâm Sơ Cửu giật mình, nhưng nhớ trong phòng còn có trẻ con, liền hạ giọng: "Đứa nhỏ này... không phải bị vứt bỏ sao?"
"Không phải. Là bị bắt cóc." Tiêu Thiên Diệu đã biết chuyện này, vốn không để tâm, nào ngờ hôm nay lại tình cờ gặp. Không thể vờ như không thấy.
Hắn và Hoa gia có chút giao tình, mà Hoa gia cũng là một thế gia đáng kính.
"Đúng là trùng hợp quá." Lâm Sơ Cửu dở khóc dở cười.
"Rất trùng hợp." Tiêu Thiên Diệu khẽ cười, ánh mắt mang chút trêu ghẹo. Tô Trà nói không sai, Lâm Sơ Cửu đúng là may mắn khác người.
Trước ánh nhìn đó, Lâm Sơ Cửu chỉ đành bất lực hỏi: "Vậy có phải chúng ta nên báo cho người nhà của nó đến đón hay không?"
"Đương nhiên. Nhưng trước hết phải đưa đứa bé về vương phủ. Ở lại đây không an toàn." Nếu để người khác biết, không khéo lại phát sinh ra chuyện phiền phức.
"Nhưng nó vẫn còn bị bệnh, vẫn cần điều trị tiếp." Lâm Sơ Cửu lo lắng nói.
"Trước khi người của Hoa gia đến, cứ để nó ở vương phủ." Trong kinh thành, không đâu an toàn hơn phủ của hắn.
"Được." Lâm Sơ Cửu không có ý kiến. Nàng chỉ phụ trách điều trị, những chuyện khác, để Tiêu Thiên Diệu lo liệu là được.
Tiêu Thiên Diệu cũng không trực tiếp đưa đứa bé về, mà âm thầm sắp xếp người bí mật mang về Tiêu vương phủ. Không phải vì sợ nguy hiểm, mà đơn giản là... không muốn tiểu tử kia phá hỏng khoảng thời gian hiếm hoi hắn có thể ở bên Lâm Sơ Cửu.