Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 272: Dùng tốt, vẫn là lo lắng



Xe ngựa của Tiêu Vương phủ không phải loại do ám vệ mượn tạm, mà là xe riêng, rộng rãi và thoải mái. Bên trong đủ lớn để Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu mỗi người một bên, thậm chí nằm xuống cũng không chật chội.

Lâm Sơ Cửu lên xe trước, theo thói quen ngồi bên trái, để chừa bên phải cho Tiêu Thiên Diệu. Nhưng hắn chẳng hề khách sáo, vừa vào đã ngồi sát ngay cạnh nàng.

Không gian bỗng thu hẹp, mùi hương lạnh đặc trưng của Tiêu Thiên Diệu nhanh chóng tràn ngập trong không khí. Lâm Sơ Cửu khẽ xê dịch người, muốn giữ khoảng cách. Nhưng dù nàng có dịch bao nhiêu, vẫn là gần kề bên hắn. Nàng thử nhích thêm lần nữa...

Tiêu Thiên Diệu im lặng, giống như đang chờ xem nàng có thể trốn đi đâu.

Xe ngựa cũng chỉ rộng đến thế. Cuối cùng, Lâm Sơ Cửu chỉ có thể ngồi cách hắn một khoảng nhỏ. Nàng vẫn muốn dịch thêm, nhưng không còn chỗ.

Thôi vậy!

Vừa ngồi yên, nàng len lén liếc sang Tiêu Thiên Diệu. Hắn không có vẻ giận, Lâm Sơ Cửu âm thầm thở phào. Nhưng...

Nàng mừng quá sớm.

"Bổn vương mệt rồi." Tiêu Thiên Diệu nói xong liền ngả người xuống, gối đầu lên đùi nàng.

"Vương gia..." Lâm Sơ Cửu toàn thân cứng đờ, suýt nữa bật dậy.

"Ừm?" Giọng hắn uể oải, có chút nặng mũi.

"Ngài... ngủ như vậy, có thoải mái không?" Rõ ràng trong lòng không nghĩ thế, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác.

"Ừ." Hắn vẫn chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, không hề giải thích.

Nhưng nhìn đôi chân dài của hắn phải gập lại mới đủ chỗ trong xe, cũng đủ biết nằm thế này không thoải mái chút nào. Chỉ là...

Tiêu Vương gia vẫn cứ nằm như thế mà ngủ!

Gối đầu lên đùi nàng, vẻ mặt thả lỏng, đôi mắt khép hờ, sắc mặt nhu hòa, trông hắn thật sự rất mệt.

Nhìn bộ dáng ấy, Lâm Sơ Cửu không thể nào đẩy hắn ra được, chỉ đành thả lỏng người, để cả hai đều dễ chịu hơn chút.

Tiêu Thiên Diệu vốn là người được đà lấn tới. Thấy nàng không phản kháng nữa, liền thấp giọng nói: "Bổn vương đau đầu."

"Ta xoa cho ngài." Lâm Sơ Cửu phản xạ có điều kiện đáp lại, đến khi nhận ra thì tay nàng đã đặt lên huyệt Thái Dương của hắn, muốn thu lại cũng đã muộn.

Lâm Sơ Cửu đầy đầu hắc tuyến—giác ngộ của nàng, đúng là cao đến đáng sợ!

Tiêu Thiên Diệu thật ra chẳng hề mệt, chỉ là muốn để Lâm Sơ Cửu quen với sự gần gũi của hắn mà thôi. Nhưng không ngờ nàng vừa xoa vừa ấn, hắn lại thật sự thả lỏng, thoải mái ngủ một giấc trên xe cho đến khi xe dừng mới tỉnh.

Thấy nàng từ đầu tới cuối không dừng tay, Tiêu Thiên Diệu ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, nhíu mày hỏi: "Có thấy tê không?"

"Rất tê." Lâm Sơ Cửu có chút không vui đáp.

Mới có bao lâu mà đã biết hỏi người ta mỏi chưa. Lúc trước ta xoa huyệt chân cho ngươi đến mức mồ hôi đầy đầu, sao chẳng thấy ngươi hé răng một câu?

"Lần sau đừng thế nữa." Tiêu Thiên Diệu cầm tay nàng, khẽ bóp các khớp ngón tay. Lực đạo không mạnh, nhưng một luồng ấm áp theo động tác của hắn chảy dọc đầu ngón, khiến cơn tê mỏi nhanh chóng tan biến.

"Đây là... nội lực?" Lâm Sơ Cửu ngạc nhiên, như vừa khám phá ra điều kỳ diệu.

"Ừ. Thấy bổn vương dùng có tốt không?" Tiêu Thiên Diệu thấy nàng vui, tâm trạng cũng tốt theo.

"Rất tốt." Lâm Sơ Cửu không phủ nhận, chỉ tiếc là... điều kiện là hắn chịu để nàng dùng. Bằng không dù tốt mấy cũng vô dụng.

Bên ngoài xe ngựa, thân vệ lắng nghe tiếng động bên trong hồi lâu, mặt đầy u sầu. Không biết có nên nhắc nhở Vương gia một tiếng rằng bọn họ đã chờ quá lâu rồi không.

Khanh khanh ta ta mãi thế này, có thể đổi chỗ được không?

"Khụ khụ..." Rốt cuộc không nhịn được nữa, thân vệ cứng đầu lên tiếng: "Vương gia, Vương phi... đến nơi rồi ạ."

"A..." Lâm Sơ Cửu đỏ bừng cả mặt, vội vàng rút tay lại.

Nàng vậy mà không hề hay biết xe đã dừng, cũng chẳng rõ mình và Tiêu Thiên Diệu đã ngồi bao lâu. Thật quá mất mặt.

Nàng lúng túng định xuống xe, nhưng Tiêu Thiên Diệu ngồi chắn phía trước, khiến nàng chẳng có chỗ để đi.

"Mau xuống đi!" Lâm Sơ Cửu đẩy nhẹ một cái. Tiêu Thiên Diệu lắc đầu bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chịu bước xuống trước. Trước khi rời đi còn quay đầu, trừng mắt với tên thân vệ đang hóng chuyện: "Cút!"

"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ lập tức lui!" Thân vệ giật mình, vội vàng biển mất ngay trong chớp mắt.

"Xuống đi, người đi rồi." Tiêu Thiên Diệu đưa tay, đỡ nàng xuống.

"Lần sau nhớ nhắc ta một tiếng, thật mất mặt." Bên ngoài đã vắng người, sắc đỏ trên mặt Lâm Sơ Cửu cũng dần tan đi, nhưng trong lòng vẫn còn chút xấu hổ.

Xe dừng cả nửa ngày, lại không ai xuống, thật quá dễ khiến người khác hiểu lầm.

"Nói gì chứ? Chúng ta có làm gì đâu." Tiêu Thiên Diệu trả lời thản nhiên, lý lẽ vững vàng, khiến Lâm Sơ Cửu nghẹn lời.

Đúng vậy, rõ ràng bọn họ chẳng làm gì cả, nàng ngượng ngùng cái gì cơ chứ?

Việc Tiêu Thiên Diệu đích thân đến đón Lâm Sơ Cửu sau buổi chầu không hề được giấu diếm, Hoàng thượng rất nhanh đã biết.

"Thật sự không để tâm thì sao lại tự mình đi đón?" Hoàng thượng khẽ cười đầy giễu cợt.

Nếu Tiêu Thiên Diệu thật lòng để ý tới Lâm Sơ Cửu, mọi chuyện sẽ dễ xoay chuyển. Tiêu Thiên Diệu không có nhược điểm, nhưng Lâm Sơ Cửu lại đầy rẫy điểm yếu.

Hắn không tin nếu Lâm Sơ Cửu xảy ra chuyện, Tiêu Thiên Diệu vẫn có thể làm ngơ với kẻ đứng sau Từ Ân Đường.

Việc Từ Ân Đường cần phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, không chỉ để an ủi lòng dân, mà còn để Hoàng thượng yên tâm. Hắn tuyệt đối không cho phép trong Đông Văn tồn tại một thế lực bí ẩn mà hắn hoàn toàn không kiểm soát được.

Chỗ ở của Lâm Sơ Cửu cách tiền viện khá xa. Tiêu Thiên Diệu vốn định đi cùng nàng qua đó, nhưng lại bị nàng từ chối: "Đã làm lỡ mất buổi trưa của ngài rồi, ngài lo chính sự đi, không cần bận tâm đến ta."

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu gật đầu, quay người đi về thư phòng.

Quả thật, hắn còn rất nhiều việc cần xử lý.

Trong thư phòng, Lưu Bạch và Tô Trà đã chờ sẵn, đang thảo luận tình hình tiền tuyến. Thấy Tiêu Thiên Diệu bước vào, cả hai lập tức đứng dậy: "Vương gia."

"Ngồi đi." Tiêu Thiên Diệu phất tay, rồi nhìn sang Lưu Bạch hỏi: "Sự việc thế nào rồi?"

"Rất thuận lợi. Ngô đại phu đã đích thân kiểm nghiệm, đợt dược liệu này chất lượng rất tốt." Lưu Bạch cũng tỏ ra vui vẻ, vì tiền tuyến đang thiếu thuốc, nay cuối cùng đã được bổ sung.

"Báo cho người trong giới một câu, chuyện của Thôi gia bổn vương sẽ đích thân bảo đảm." Thôi gia tìm được một lô dược liệu quý, hắn tất nhiên phải nhớ ơn.

"Thuộc hạ đã rõ." Có câu này của Tiêu Thiên Diệu, Thôi tam gia lần này chắc chắn sẽ được ưu ái.

Lưu Bạch lại báo thêm vài chuyện vụn vặt, tất cả đều ổn thỏa. Gần đây các nhiệm vụ giao cho hắn xử lý đều tiến hành suôn sẻ.

Không phải vì thực lực Lưu Bạch đột nhiên tăng vọt, mà là Hoàng thượng đang bận đầu tắt mặt tối với chuyện tiền tuyến và vụ án Từ Ân Đường, không còn rảnh để theo sát từng bước của Tiêu Thiên Diệu. Không có người âm thầm cản trở, mọi việc đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Lưu Bạch vừa dứt lời, Tô Trà liền tiếp lời, đơn giản báo cáo chuyện của Chu Hòa An và Tiểu Duệ: "Họ Chu thật sự rất tin tưởng Vương phi. Hôm nay may có nàng ở đó, bằng không chuyện này cũng khó giải quyết." Tất nhiên, câu này có phần tâng bốc. Dù không có Lâm Sơ Cửu, hắn cũng có cách xử lý được.

"Rất tốt." Tiêu Thiên Diệu gật đầu hài lòng, sau đó vô cùng thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, lại thả xuống một quả bom nặng ký...

=====Lời của tác giả=====[Tặng kèm tiểu kịch trường – dành cho những ai vẫn đồng hành cùng Tiểu Cửu dù tốc độ như ốc sên!]

Đêm hôm đó, tình cảm mãnh liệt qua đi, Tiêu Thiên Diệu ghé sát bên tai Lâm Sơ Cửu, cắn nhẹ vành tai nàng: "Bổn vương... có phải rất hữu dụng?"

"Ở phương diện nào?" Lâm Sơ Cửu thở gấp, cả người mềm nhũn, hai tay luống cuống chặn lại những cú đánh lén của ai kia.

"Phương diện kia bổn vương có hữu dụng không?" Tiêu Thiên Diệu cắn mạnh thêm một cái, khiến nàng cong người lên vì đau. "Nhẹ một chút, nhẹ thôi..."

"Chủ động như vậy? Có vẻ như còn chưa đủ?"

"Không, không... đủ rồi, đủ rồi."

"Đủ cái gì? Lúc nãy không phải nàng nói bổn vương vô dụng sao?"

"Không có, ta chưa từng nói vậy."

"Còn ngụy biện? Phương diện kia là ý gì? Là đang nói bổn vương không được?"

"Không, là... phương diện đó... đặc biệt dùng tốt."

"Thật sao? Đặc biệt dùng tốt?"

"......"

Tóc rối, tay bị giữ chặt, lời chưa kịp nói ra đã hóa thành thở dốc...