Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 273: Trách nhiệm, vinh nhục cùng nhau



"Bổn vương đã tìm được tiểu thiếu gia Hoa gia." Tiêu Thiên Diệu buông lời nhẹ như gió, khiến Tô Trà và Lưu Bạch giật mình đến mức bật dậy khỏi ghế.

"Thiên Diệu, ngươi nói gì? Chúng ta nghe nhầm sao? Là... tiểu thiếu gia của Hoa gia kia?" Không thể nào là người mà bọn họ đang nghĩ đến?

Tiêu Thiên Diệu gật đầu, động tác thản nhiên mà chắc chắn. "Không nghe nhầm. Chính là người mà Hoa gia luôn tìm kiếm bấy lâu nay."

"Ngươi tìm được ở đâu?" Tô Trà trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

Chuyện tiểu thiếu gia Hoa gia mất tích, hoàng thất tứ quốc đều rõ. Trước kia, Hoa gia còn đặc biệt cầu xin hoàng thất tứ quốc hỗ trợ tìm kiếm, hứa sẽ trọng tạ nếu tìm được người.

Tứ quốc hao tổn không biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, lục tung mọi nơi, kết quả đến cả một vạt áo cũng không thể tìm thấy.

"Từ Ân Đường." Tiêu Thiên Diệu trả lời như không, khiến Tô Trà chết lặng. Mãi sau mới yếu ớt hỏi: "Lại là vương phi tìm được?"

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu mặt không biểu cảm, giọng điệu bình thản, chẳng phân biệt vui giận.

Tô Trà lắc đầu không tưởng tượng nổi. "Vận khí của vương phi... đúng là nghịch thiên."

"Quả thật không tồi." Tiêu Thiên Diệu khẽ than, nơi đáy mắt thoáng hiện nét cười khó nhận ra.

Tô Trà biết hắn đang nghĩ gì, niềm vui vừa nhen nhóm cũng dần tan đi. "Thiên Diệu, vương phi là người tốt, sau này ngươi nên đối với nàng tốt hơn." Đừng dùng xong rồi lại vứt bỏ.

"Hiện tại bổn vương đối với nàng rất tốt." Ai cũng nhìn ra hắn rất vừa lòng với vương phi của mình, chỉ thiếu điều nâng niu đến tận trời xanh.

"Ta nói 'tốt' không phải chỉ vẻ ngoài, mà là thật lòng." Với tư cách là thủ hạ đắc lực và bằng hữu, Tô Trà hiểu rõ Tiêu Thiên Diệu có để Lâm Sơ Cửu ở trong lòng, chỉ là... quá nhẹ.

"Hiện tại bổn vương đã thật sự đối tốt với nàng." Ít nhất là trong từng khoảnh khắc đó, hắn không hề miễn cưỡng, thậm chí còn cảm thấy vui mừng.

"Ta biết ngươi thật lòng, nhưng chính vì vậy mà nàng càng nguy hiểm. Ngươi cũng hiểu Hoàng thượng không thể trực tiếp ra tay với ngươi, nên sẽ tìm cách từ người và sự vật ngươi để tâm mà xuống tay." Tiêu Thiên Diệu là nam nhân không có nhược điểm. Mỗi lần Hoàng thượng muốn động đến hắn đều lực bất tòng tâm. Nhưng giờ thì khác...

Tiêu Thiên Diệu đẩy Lâm Sơ Cửu ra trước mặt người khác, chẳng khác nào nói thẳng với Hoàng thượng: nữ nhân này là nhược điểm của ta.

"Nàng đã là nữ nhân của bổn vương, thì nhất định phải cùng ta gánh vác nguy hiểm." Tiêu Thiên Diệu mặt lạnh như sương, không hề thấy điều mình làm có gì sai. "Từ ngày nàng gả cho bổn vương, đã định sẵn phải cùng ta đồng vinh cộng nhục. Trốn không được."

"Nhưng vương phi tuổi còn nhỏ, liệu nàng có chịu nổi không?" Tô Trà vẫn cảm thấy hành động của Tiêu Thiên Diệu là không nên. Như thế chẳng khác gì đẩy Lâm Sơ Cửu ra làm bia đỡ đạn.

Dĩ nhiên, vẫn có điểm khác biệt — Tiêu Thiên Diệu sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ nàng gặp chuyện.

"Gánh không nổi cũng phải gánh. Các ngươi chỉ cần bảo vệ nàng cho tốt là được." Nếu không đủ năng lực, làm sao có tư cách đứng bên cạnh hắn?

Hắn có thể che chở Lâm Sơ Cửu một lúc, nhưng không thể bảo hộ nàng cả đời. Chỉ khi nàng đủ mạnh, mới có thể tự bảo vệ chính mình.

Ánh mắt Tiêu Thiên Diệu lạnh lẽo, rõ ràng không muốn bàn tiếp. Tô Trà và Lưu Bạch dẫu có trăm điều muốn nói, lúc này cũng đành nén lại.

....Edit: Emily Ton.....

Lâm Sơ Cửu sau khi rời khỏi Tiêu Thiên Diệu, từ chối hạ nhân đi theo, một mình lặng lẽ trở về nơi ở. Gương mặt hồng hào khi nãy đã sớm tan đi, để lại vẻ trắng bệch pha chút mỏi mệt. Ánh mắt nàng trong trẻo, không mang theo chút mê luyến nào.

Nàng thừa nhận, nàng đã động lòng. Loại nam nhân như Tiêu Thiên Diệu, lãnh khốc, bá đạo, đôi khi bất ngờ dịu dàng săn sóc, dễ khiến nữ nhân say đắm, sẵn sàng vì hắn mà vứt bỏ tất cả.

Bá đạo, cường thế, dịu dàng... Đối với nữ nhân mà nói, đó là một loại độc dược trí mạng. Nhất là người này còn là phu quân của nàng. Nàng yêu hắn, đó là điều khó tránh. Chỉ là...

Dù có yêu, vẫn không thể không nghi ngờ.

Tiêu Thiên Diệu quá tốt với nàng, hoặc đúng hơn, trong thời gian này hắn tốt đến mức khiến nàng bất an. Tốt đến nỗi nàng cảm thấy, sắp có điều gì đó không hay xảy ra.

Có thể là nàng suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể là do bản thân quá đa nghi. Nhưng thứ hạnh phúc đột ngột ấy, ngoài ngọt ngào ra, còn mang đến thấp thỏm và bất ổn.

Trước đây, khi Tiêu Thiên Diệu đến Từ Ân Đường vì nàng, nàng còn có thể lý giải. Nhưng hôm nay, hắn lại ở biệt viện chờ nàng suốt hai canh giờ, điều này hoàn toàn không giống phong cách của hắn. Lâm Sơ Cửu cảm giác, tất cả như được cố ý tạo ra cho người khác nhìn thấy.

Lúc bị hắn bất ngờ ôm vào lòng, cúi đầu hôn dịu dàng, nàng chỉ thấy ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng khi nhớ lại, toàn thân lại lạnh toát.

"Quả nhiên, nữ nhân một khi động tâm, liền trở nên ngu ngốc không ai bằng." Lâm Sơ Cửu tự giễu, chỉnh lại quần áo, khẽ thở dài: "Không nghĩ nữa. Với chỉ số thông minh của ta, có vắt óc cũng chẳng đấu lại được hắn. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi."

Vẫn là tiếp tục làm đà điểu. Binh đến thì chắn, nước đến thì đắp đê.

***

Sau khi Mạnh gia được Tiêu Thiên Diệu cam đoan sẽ không nhúng tay vào việc của Vương phi, chỉ còn cách đệ thiếp, đích thân đến Tiêu Vương phủ tìm Lâm Sơ Cửu.

Những bái thiếp có thể đưa đến tay Lâm Sơ Cửu đều đã qua sự cho phép của Tiêu Thiên Diệu. Nàng vốn không có quyền từ chối, chỉ hỏi đối phương sẽ đến khi nào, sau đó lập tức chuẩn bị, đích thân ra tiền viện nghênh đón khách quý.

Gia chủ Mạnh gia tự mình đến, nếu không phải khách quý thì là gì?

"Bái kiến Tiêu Vương phi, vương phi nương nương vạn phúc." Mạnh tiên sinh là người vô cùng coi trọng lễ nghi, dù Lâm Sơ Cửu còn trẻ, ông cũng không hề tỏ ra coi thường.

Chỉ là, Lâm Sơ Cửu biết rõ thân phận mình không đủ để nhận lễ của đối phương. Trước khi Mạnh tiên sinh kịp hành lễ, nàng đã bước nhanh tới đỡ, dịu giọng nói: "Tiên sinh khách khí rồi, đáng lý phải là ta hành lễ với tiên sinh mới phải."

Nói rồi nàng khẽ cúi người, chắp tay hành lễ: "Sơ Cửu bái kiến tiên sinh, mời tiên sinh ngồi."

Trước khi đến, Mạnh tiên sinh đã cẩn thận dò hỏi về tính cách Lâm Sơ Cửu. Hiện tại thấy nàng không hề điêu ngoa như lời đồn, lại càng không cao ngạo lạnh lùng như những nữ nhân trong cung, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Dù vậy, ông cũng không biểu lộ gì, bởi lần này là có việc cầu người.

Tuy không giỏi giao tiếp với nữ tử, nhưng lời lẽ của Mạnh tiên sinh luôn đúng mực. Mà Lâm Sơ Cửu cũng không phải nữ nhân tầm thường. Dù không phải câu nào nàng cũng đối đáp được, nhưng ít nhất vẫn nghe hiểu, và dù không hiểu, nàng cũng luôn giữ sự tôn kính cần có.

Sau một hồi trò chuyện, Mạnh tiên sinh vào thẳng vấn đề: "Nghe nói Tiêu Vương phi y thuật cao minh. Khuyển tử bệnh tình nguy kịch, muốn thỉnh Vương phi ra tay cứu chữa, không biết có được chăng?"

Lâm Sơ Cửu nghe xong mới hiểu mục đích đối phương đến, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng hỏi lại: "Không biết lệnh công tử mắc bệnh gì?"

Nghe câu hỏi ấy, Mạnh tiên sinh nhất thời sững sờ, thì ra Tiêu Vương gia thật sự chưa từng nói gì với Vương phi?

Tâm thái của nàng cũng quá điềm nhiên.

Trong lòng âm thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt Mạnh tiên sinh vẫn bình tĩnh, đáp: "Bị câm."

"Bị câm?" Lâm Sơ Cửu hơi cau mày. "Là bẩm sinh ư?"

Bệnh câm, phần lớn là do bẩm sinh, rất khó chữa. Nhưng đối phương đã đích thân đến cửa cầu y, nàng không thể từ chối thẳng thừng. Bằng không, sẽ lại phát sinh thêm phiền phức không đáng có...