Ngọn núi đối diện Vọng Phong Nhai gọi là gì, rất ít người biết. Dù sao thì hai dãy núi cách nhau đến hơn ngàn mét, bình thường chẳng ai nghĩ đến chuyện kết nối chúng lại. Nhưng...
Người khác không biết, Trọng Lâu lại biết rõ.
Ngọn núi đối diện kia tên là Lang Sơn, nổi danh vì từng có một bầy sói tụ tập mà thành, chiếm núi làm vua. Sói dữ hoành hành, người thường chẳng ai dám bén mảng đến gần. Dĩ nhiên, Trọng Lâu xưa nay chưa bao giờ tính là "người thường". Trong mắt hắn, thiên hạ này không có chỗ nào hắn không dám đặt chân.
Biết Lâm Sơ Cửu đang chờ mình đến cứu, Trọng Lâu không phí lời vô ích. Hắn tay không mượn lực, lao thẳng lên vách đá, tốc độ...
Chắc chắn đủ khiến người khác phải ghen tị. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã bò lên mấy chục mét, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Leo vách đá đối với hắn mà nói, chẳng khó khăn gì hơn đi trên đất bằng là mấy. Trong suốt quá trình leo, ngay cả gấu áo của hắn cũng không bị đá sắc cắt sướt lấy một vết.
Ba mươi phút sau, hắn đã trông thấy một đoạn lưới võng, và cả những vết xước ở trên miệng võng. Hắn một lần nữa xác nhận: Lâm Sơ Cửu từng ở đây. Chỉ là...
Người đâu?
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy bóng dáng nàng, chuyện này quá bất thường.
"Không lẽ nàng leo lên tiếp rồi?" Nếu thật vậy... Trọng Lâu chỉ có thể thừa nhận, Lâm Sơ Cửu mạnh hơn hắn nghĩ – và xui hơn cả những gì hắn tưởng.
Leo lên Lang Sơn, chỉ khiến nàng chết nhanh hơn.
Giờ hắn chỉ mong nàng đừng quá nhanh, có thể cố cầm cự đến khi hắn kịp tới nơi.
"Cái đồ nữ nhân chết tiệt kia, không biết chờ người tới cứu hay sao?" Trọng Lâu rủa khẽ, tốc độ lại tăng thêm một phần.
Ánh mắt hắn cực kỳ tinh tường. Dù đang bò cực nhanh, vẫn có thể thấy rõ những vết xước trên đá, và cả... máu!
Vách đá màu tro đen, theo lý chẳng dễ phát hiện vết máu, thế mà hắn vẫn thấy rõ rành rành.
Sắc mặt Trọng Lâu lập tức trở nên u ám, nhất là khi hắn trông thấy thân ảnh Lâm Sơ Cửu bám trên vách đá.
Một thân hình nhỏ nhắn, vụng về dính chặt lấy đá núi, không dây thừng, không bảo hộ, từng chút một dịch lên trên. Tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên, vậy mà nàng vẫn không chịu bỏ cuộc...
"Sao lại có loại nữ nhân ngốc như vậy..." Khoảnh khắc ấy, trái tim Trọng Lâu như bị ai siết chặt, chua xót khó chịu. Có lẽ, hắn thật sự đã quá khắt khe với nàng.
"Rầm!" Lâm Sơ Cửu không biết trượt tay vì đâu, cánh tay phải đột nhiên buông lỏng, nửa người treo lơ lửng bên bờ vực, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh ấy, trái tim Trọng Lâu như ngừng đập. Tay chân hắn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc. Khi ý thức kịp, hắn đã lao vọt lên, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Chỉ khi ôm được nàng, hắn mới thật sự yên tâm.
"A..." Cả người xoay một vòng giữa không trung, bàn chân mất chỗ bấu víu, sắc mặt Lâm Sơ Cửu tái mét, theo bản năng siết chặt lấy hắn. "Ai đó?!"
Nàng hoàn toàn không nhận ra có người ở phía dưới.
"Đồ ngốc! Ngươi tưởng ngươi là Võ Thần chắc? Dám làm chuyện nguy hiểm thế này, ngươi có biết nếu rơi xuống sẽ ra sao không?" Tiếng trách móc nặng nề giáng xuống đầu nàng.
Giọng nói này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, giống như đã nghe ở đâu đó.
Lâm Sơ Cửu trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn... một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn đang hiện ra trước mặt nàng.
Hô...
Lâm Sơ Cửu hoảng hồn, nhưng cũng thấy may mắn vì mình gan lớn, không bị dọa đến mức ngất xỉu.
Nàng vỗ vỗ ngực, cau mày hỏi: "Sao lại là ngươi?" Giữa nàng và hắn, vốn chẳng có liên quan gì.
"Sao? Thấy ta đến cứu mà thất vọng lắm à?" Hắn cau mày, không vui vì cứu người mà không được cảm ơn.
"Đương nhiên không phải." Lâm Sơ Cửu lắc đầu ngay không cần suy nghĩ. "Ta chỉ là... bất ngờ thôi." Thật sự, nàng không ngờ sẽ có ai đến cứu.
Được rồi, nàng thừa nhận mình từng hy vọng xa vời rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ đến... Nhưng hắn không đến.
Người nam nhân ấy, lạnh lùng đến mức khó tin.
Lâm Sơ Cửu không khỏi nghi ngờ: Tiêu Thiên Diệu thật sự từng thích nàng sao?
Nếu có, sao hắn có thể nhìn nàng mạo hiểm mà dửng dưng như vậy?
"Bất ngờ khi bản tôn tới cứu ngươi? Hừ... Nếu không có ta, ngươi đã mất mạng rồi." Trọng Lâu ôm lấy Lâm Sơ Cửu, không phí một khoảnh khắc nào, thuận theo những chỗ gồ lên trên vách đá, nhẹ nhàng leo thẳng lên đỉnh.
Nhìn khoảng cách mình phải bò gần một canh giờ, mà đối phương chỉ cần vài bước đã lên tới nơi, Lâm Sơ Cửu không khỏi cảm thấy bi thương.
Cao thủ võ công gì chứ... Đúng là đáng ghét. Cảm giác tự ti của người thường bị giẫm đạp không thương tiếc. Nhưng câu nói của Trọng Lâu, nàng lại chẳng đồng tình chút nào.
"Không có ngươi, ta cũng có thể tự leo lên." Nàng không hề nghi ngờ điều đó.
"Leo lên rồi thì sao? Đối đầu với sói à?" Trọng Lâu dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn tin nàng nói thật. Không có hắn, nàng vẫn có thể leo đến đỉnh.
"Sói? Trên đỉnh núi có sói thật sao?" Nếu thế, đúng là nguy hiểm rồi.
"Ngọn núi này gọi là Lang Sơn. Ngày thường không ai dám đi một mình. Ngươi nghĩ một nữ tử như ngươi, có thể sống sót ở nơi này sao?" Vừa nói, Trọng Lâu vừa đưa nàng lên tới đỉnh, buông tay ra, ánh mắt vô thức rơi vào bộ quần áo trên người nàng, không khỏi cau mày: "Ngươi mặc cái gì vậy? Nhìn vừa thô vừa xấu."
Giữa chân mày nàng vẫn chưa tan đi vẻ đoan chính, hiển nhiên vẫn là xử nữ, không có dấu hiệu bị làm nhục. Nhận định ấy khiến tâm trạng Trọng Lâu dễ chịu hẳn.
"Quần áo trước đó bị ướt, ta chỉ còn cách thay bằng thứ này. Tuy thô một chút, nhưng còn tiện hơn váy nhiều." Vừa mới được hắn cứu, Lâm Sơ Cửu cũng không tiện tỏ thái độ lạnh nhạt. Huống hồ đối diện là Ma Quân, nàng chẳng dám làm cao.
"Bộ đồ rách rưới đó, ngươi cũng mặc cho được." Trọng Lâu vừa lẩm bẩm vừa cởi áo khoác ngoài, choàng lên người nàng. "Trên núi gió lớn, phủ thêm đi."
"Cảm ơn." Lâm Sơ Cửu không từ chối. Suốt đoạn đường bò lên, nàng mệt bở hơi tai, mồ hôi ướt đẫm người. Giờ gió núi thổi qua, rùng mình vì lạnh.
"Ngồi đó. Ta đi kiếm ít đồ ăn cho ngươi." Mặc dù chẳng rõ tại sao mình lại đến đây, Trọng Lâu vẫn chưa có ý định rời đi. Dù hắn thừa sức đưa nàng xuống núi trước khi trời tối, nhưng rõ ràng chưa muốn.
"Cảm ơn." Lâm Sơ Cửu quả thật đói lả và kiệt sức. Nàng cũng không định xuống núi ngay. Với tình trạng hiện tại, nàng không chắc mình đủ sức để rời khỏi đây an toàn trong ngày hôm nay.
Ngọn núi này tên là Lang Sơn, đêm đến chắc chắn còn đáng sợ hơn ban ngày.
Lâm Sơ Cửu đưa mắt nhìn quanh, xác định hắn sẽ không quay lại ngay, liền tìm một khoảng đất bằng gần mép vực, quay lưng về phía sườn núi ngồi xuống.
Xác nhận không ai có thể nhìn thấy từ phía sau, nàng mới lấy ra từ hệ thống y sinh một túi dụng cụ phẫu thuật nhỏ, tranh thủ lúc Trọng Lâu còn chưa quay lại, nhanh chóng xử lý qua loa vết thương.
Đùi và ngực nàng đều có vết thương nghiêm trọng, bên trong còn sót lại đá vụn. Nếu không xử lý kịp thời, sang ngày mai sẽ tệ hơn. Sau lưng nàng cũng có vết thương, nhưng hiện tại không thể tự xử lý, đành tạm thời để đó.
Lâm Sơ Cửu tự cho rằng mình hành động rất nhanh, rất kín đáo — nhưng lại không hề hay biết...