Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 298: Thói ở sạch, nụ cười rạng rỡ thật xinh đẹp



Trọng Lâu căn bản chưa từng rời đi.

Hắn ẩn mình trong bóng tối, vốn là để quan sát xem xung quanh có an toàn không, nhưng không ngờ lại thấy Lâm Sơ Cửu bất ngờ lấy ra một cái bọc nhỏ, rồi thản nhiên cởi áo, tháo thắt lưng.

Thì ra trên người nàng lại có nhiều bí mật đến thế...

Còn chuyện "phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe" với Trọng Lâu hoàn toàn vô dụng. Hắn nhìn thẳng, tự nhiên, dường như đây chỉ là chuyện bình thường. Thị lực của hắn vốn rất tốt, dù ở xa cũng thấy rõ ràng...

Những vết thương trên người nàng!

Làn da trắng như tuyết loang lổ những mảng bầm tím, vết chém, vết sưng đỏ, thậm chí còn có chỗ máu tươi chảy ròng. Khi còn mặc áo, hắn không thể nhìn rõ, nhưng lúc này, tất cả phơi bày ra trước mắt.

Phản ứng đầu tiên của Trọng Lâu không phải đau lòng, mà là cảm thấy... đẹp.

Vết thương chồng chất mà nàng vẫn quật cường đứng trên đỉnh núi, mang theo một vẻ đẹp lẫm liệt.

Hắn đúng là điên rồi.

Trọng Lâu lắc đầu, lặng lẽ rời đi sau khi đã rõ nàng không có gì nguy hiểm. Biết nàng có thể tự lo cho mình, hắn mới an tâm.

Lâm Sơ Cửu không phải đồ sứ dễ vỡ, không cần lúc nào cũng được hắn nâng niu trong tay.

Để nàng có đủ thời gian băng bó, Trọng Lâu cố ý đi thật lâu, mãi đến hơn nửa canh giờ sau mới quay lại với hai con thỏ rừng và một ít quả dại.

Ở Lang Sơn, bắt được thỏ là chuyện cực kỳ khó. Ngược lại, săn sói còn dễ hơn, nhưng sói không thể ăn hết, lại dễ dẫn bầy đàn tới trả thù, được chẳng bõ mất.

Khi Trọng Lâu trở lại, Lâm Sơ Cửu đã xử lý xong xuôi. Để tránh bị nghi ngờ, nàng không lau sạch máu và bùn trên tay chân và mặt, trông vẫn nhếch nhác như cũ.

"Đi, ta dẫn ngươi đi rửa mặt." Trọng Lâu kéo lấy tay nàng. Tay nàng đang quấn băng vải, đã sũng máu, đất và mồ hôi, nắm vào không hề dễ chịu. Nhưng Trọng Lâu, người có thói quen sạch sẽ đến mức ám ảnh, vậy mà không buông ra.

Lâm Sơ Cửu muốn rút tay lại, nhưng nàng sao đấu lại Trọng Lâu, chỉ đành để mặc hắn kéo đi.

Lang Sơn ngoài sói ra còn nhiều dã thú, vì thế nguồn nước cũng không thiếu. Trọng Lâu nhanh chóng dẫn nàng đến một con suối nhỏ, rồi phong độ xoay lưng lại: "Rửa sạch sẽ một chút. Nhìn ngươi dơ quá, gớm lắm."

Giọng hắn ghét bỏ, thái độ ngạo nghễ, nhưng chẳng hiểu sao lại không khiến người ta thấy chán ghét.

"Cảm ơn." Lâm Sơ Cửu chân thành nói, trong lòng nghĩ: Ma Quân giết người không chớp mắt này, dường như cũng không đáng sợ đến vậy.

Nước suối trong vắt, có thể uống được. Lâm Sơ Cửu rửa tay qua loa rồi vục nước lên uống. Nàng thật sự đã khát lắm rồi, chỉ là không mở miệng nói ra.

Uống xong, nàng mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Rửa sạch băng vải rồi dùng làm khăn lau người, tránh đụng vào vết thương, nàng chầm chậm lau sạch máu bẩn.

Toàn thân lập tức nhẹ nhàng, thanh thoát hơn hẳn. Nếu lúc này có thêm một bộ y phục sạch sẽ để thay thì thật hoàn hảo.

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, nhưng nàng tự nhanh chóng dập tắt– được voi đòi tiên! Có thể bình yên lên đến được đỉnh núi đã là may mắn trời ban, nàng còn dám mơ tưởng gì nữa?

Lâm Sơ Cửu xoay người, nói với Trọng Lâu: "Ta rửa xong rồi, ngươi có muốn rửa không?"

Nàng còn nhớ rõ, lúc nãy hắn nắm tay nàng nên tay đã dính máu...

"Ừ." Trọng Lâu tiến tới, ngồi xổm bên bờ suối, lặp đi lặp lại động tác rửa tay. Mỗi cử chỉ đều nghiêm túc và rất tỉ mỉ.

Lâm Sơ Cửu khẽ lắc đầu, nan nhân này, thói ở sạch còn nghiêm trọng hơn cả một bác sĩ như nàng.

Bác sĩ thì quen tiếp xúc với virus, vi khuẩn, ít nhiều đều có thói ở sạch. Nhưng so với Trọng Lâu, nàng thấy mình thật sự yếu kém. Bởi vì thói ở sạch của nàng chỉ phát tác trong bệnh viện, ra khỏi đó là trở lại bình thường.

Trọng Lâu rửa xong tay, liền đưa tay ra trước mặt nàng: "Lau khô."

Lâm Sơ Cửu đành cam chịu, lấy băng vải sạch vừa rửa ban nãy, cẩn thận lau tay cho hắn.

Tay Trọng Lâu rất lớn, trên hổ khẩu và lòng bàn tay đều có lớp chai mỏng. Ngón tay hắn thon dài nhưng mạnh mẽ, không trắng nõn yếu đuối mà ngược lại, tràn đầy lực đạo. Lâm Sơ Cửu không nghi ngờ gì—chỉ cần một ngón tay của hắn, cũng đủ để ấn chết nàng.

Trên ngón cái tay trái của hắn, đeo một chiếc ban chỉ bằng ngọc đỏ năn máu. Màu sắc đỏ rực một cách đáng sợ, giống như máu tươi chưa kịp khô. Lâm Sơ Cửu thậm chí còn thấy bên trong có một tia máu mảnh đang chậm rãi trôi. Nàng không dám nhìn tay hắn quá lâu, chỉ nhân lúc lau tay cho hắn mà lướt qua một cái, sau đó lập tức thu ánh mắt về. Thật ra nàng có chút sợ Trọng Lâu.

Hai người quay lại đường cũ, vừa đến đỉnh núi thì phát hiện nơi đó đã bị một bầy sói chiếm cứ.

Lâm Sơ Cửu liếc sơ qua đã đếm được ít nhất hơn hai mươi con. Những con mắt màu xanh lá cây đảo quanh đầy cảnh giác, trông vô cùng tà dị. Con thỏ Trọng Lâu bắt được sớm đã không còn thấy bóng dáng.

"Cẩn thận." Trọng Lâu lập tức kéo Lâm Sơ Cửu lại, "Đừng tiến lên nữa, chọc giận bầy sói thì phiền toái lớn."

Ở cạnh nàng, hắn cũng bắt đầu sơ ý theo, quên mất mùi máu tươi là thứ dễ dẫn đến dã thú nhất.

Lâm Sơ Cửu hiểu rõ sự đáng sợ của bầy sói, lập tức nói: "Chúng ta tìm chỗ khác nghỉ ngơi đi." Ngọn núi này không biết còn bao nhiêu bầy như thế, né được vẫn hơn.

"Ừm." Trọng Lâu không phản đối. Dù hai mươi con sói hắn có thể tiêu diệt chỉ trong chớp mắt, nhưng làm thế cũng chỉ khiến những bầy khác kéo đến.

Đường núi gập ghềnh, Lâm Sơ Cửu đi theo phía sau, bước thấp bước cao, dù cố gắng đến đâu cũng không theo kịp hắn. Trọng Lâu phải dừng lại mấy lần chờ nàng, cuối cùng không còn kiên nhẫn: "Bổn tọa chưa từng thấy ai kém hơn ngươi. Đi không nổi thì nói một tiếng đi, cầu xin ta một chút sẽ chết hay sao?"

Lâm Sơ Cửu không biết đáp gì, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Ta sẽ đuổi kịp."

"Ngươi mà theo kịp được mới lạ." Nữ nhân ngu xuẩn, chịu thua thì chết à?

Trọng Lâu liếc nàng một cái, ánh mắt đỏ như máu toát ra sát khí, nhưng lạ thay, Lâm Sơ Cửu lại chẳng hề sợ hãi, chỉ mỉm cười...

Nụ cười ấy, ngốc nghếch thật đấy, nhưng cũng rất xinh đẹp.

"Bổn tọa giúp ngươi thêm một lần." Không đợi nàng phản ứng, hắn đã vòng tay ôm lấy eo nàng, nhấc bổng lên đi về phía trước.

Hai chân đột ngột rời khỏi mặt đất, Lâm Sơ Cửu giật mình, nhưng không hét lên, chỉ khẽ nắm lấy vạt áo của hắn để giữ thăng bằng.

Nàng là người gây phiền toái, không có tư cách than thở. Dù lực tay của hắn mạnh đến nỗi siết đau cả eo nàng, nàng vẫn không mở miệng kêu rên nửa lời.

Trọng Lâu ôm nàng, không còn phải lo nàng té ngã hay chậm chạp, bước chân nhẹ như bay, chỉ trong chốc lát đã đưa nàng xuyên qua một phía khác của Lang Sơn.

Hắn dường như rất quen thuộc địa hình nơi đây. Cành lá rậm rạp hay địa thế rối rắm cũng chẳng làm khó được hắn. Rất nhanh, Trọng Lâu đã mang nàng đến một hang đá.

"Đêm nay nghỉ ở đây. Ngươi nhóm lửa đi, bổn tọa đi săn." Nói xong, hắn buông nàng xuống đất rồi lập tức quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com