Người đang huyên náo ngoài đại điện chính là Mặc Ngọc Nhi, chỉ vì vừa mới biết tin phụ thân mình đã chết.
Nhưng Mặc Ngọc Nhi không giống đám nữ nhân hậu cung kia khóc lóc ầm ĩ, nàng chỉ lặng lẽ đứng trước cửa đại điện, ánh mắt băng sương nhìn tiểu thái giám canh giữ: "Ta muốn gặp Hoàng thượng."
"Nơi này là Nghị Chính Điện, phi tử hậu cung không được vào. Mong mỹ nhân sớm hồi cung." Trong cung luôn trọng kẻ có thế, khinh người không chỗ dựa. Dù nàng từng được ân sủng vài ngày, nhưng không có phụ thân quyền thế chống lưng, Mặc Ngọc Nhi trong mắt họ cũng chỉ là một nữ nhân đẹp mà vô dụng.
"Ta muốn gặp Hoàng thượng." Mặc Ngọc Nhi không phải kẻ dễ bị gạt đi. Thái giám từ chối, nàng hoàn toàn không để tâm.
Dù không có bối cảnh, nàng vẫn là chủ tử. Tiểu thái giám không dám lỗ mãng, đành dịu giọng khuyên nhủ: "Mỹ nhân nên hồi cung trước, Hoàng thượng sẽ tự đến thăm."
"Ta nói, ta muốn gặp Hoàng thượng, nghe không rõ sao?" Giọng nàng cao hơn hẳn lần trước, khí thế quanh thân khiến người khác run sợ. Tiểu thái giám hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, "Mỹ nhân tha mạng, đây là Nghị Chính Điện, nô tài không dám để mỹ nhân vào."
"Vậy thì đi thông báo. Hoàng thượng có gặp hay không, không phải do ngươi quyết định." Giọng nàng bình thản, ánh mắt sắc lạnh không dung nổi nửa hạt bụi. Trong hậu cung, không ai thân thiết với nàng, nhưng cũng chẳng ai dám đắc tội, vì...
Nàng là nữ nhân của Mặc thần y, ai biết nàng có biết y thuật hay không, ai dám chắc nàng không hạ độc?
Trong điện, tiếng nàng lớn đến mức Hoàng thượng muốn giả vờ không biết cũng không được. Ông xoa trán, ra hiệu cho Tần thái y lui xuống. Khi thái giám vào bẩm báo, Hoàng thượng chẳng buồn kiên nhẫn: "Nói với Ngọc mỹ nhân, trẫm đang xử lý chính sự, không thể bị quấy rầy. Lát nữa sẽ tự đến gặp nàng."
Lời Hoàng thượng được truyền lại nguyên văn. Mặc Ngọc Nhi nghe xong, mặt trắng bệch, môi mím chặt, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Nghị Chính Điện. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không bước vào.
Hoàng hậu nói không sai. Nàng bây giờ không có phụ thân được tứ quốc kính nể, mà chỉ có một kẻ bị người đời khinh miệt. Hoàng thượng sẽ chẳng còn e dè thân phận nàng. Nàng phải nhẫn.
Nàng rời đi. Chờ suốt một đêm trong cung, đến sáng sớm hôm sau mới biết, giữa đường Hoàng thượng gặp Chu quý phi, rồi bị bà ta lôi đi mất.
***Edit: Emily Ton***
Ánh mặt trời đầu tiên rọi xuống núi rừng, chiếu lên gương mặt Lâm Sơ Cửu, hàng lông tơ tinh tế hiện rõ dưới nắng...
Trắng nõn, mềm mại, khiến người ta chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Mí mắt nàng khẽ động, Trọng Lâu biết nàng sắp tỉnh, lập tức quay mặt đi, không nhìn nàng nữa.
Lâm Sơ Cửu mở mắt ra liền thấy Trọng Lâu ngồi đối diện. Khuôn mặt quỷ dị kia nàng đã quen nhìn, cũng không còn sợ hãi gì.
"Chào buổi sáng." Giọng nàng mang theo âm điệu mơ màng, mềm nhẹ và lười biếng, như chiếc lông chim lướt qua tim người.
"Ừ." Trọng Lâu khẽ đáp một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài động.
Sáng sớm vừa tỉnh, nam nhân luôn khó giữ tự chủ!
Sáng sớm trong rừng, đâu đâu cũng tràn đầy sinh khí, không khí trong lành khiến người ta say mê.
Lâm Sơ Cửu ra khỏi động, vươn vai một cái, động đến vết thương trên người liền nhăn mặt vì đau. Cơ bắp đau nhức dữ dội, dường như còn tệ hơn tối qua.
Nhưng chút đau đớn này vẫn nằm trong mức nàng chịu đựng được. Ít nhất nàng biết mình đủ sức xuống núi.
Khoảng mười lăm phút sau, Trọng Lâu trở lại, mang theo nước và quả dại. Nước đựng trong ống trúc, đủ để nàng uống, rửa mặt và chải đầu đơn giản.
Lâm Sơ Cửu đón lấy. Biết rõ người này giống Tiêu Thiên Diệu, không thích người khác khách sáo. Nàng cũng chẳng buồn phí lời nói cảm ơn.
Mười lăm phút sau, Lâm Sơ Cửu đã chỉnh tề, quả dại cũng ăn xong, hai người liền chuẩn bị xuống núi.
Để tiết kiệm thời gian và tránh chạm trán bầy sói, Trọng Lâu không để nàng đi bộ mà bế thẳng lên, khinh công xuất thần nhập hóa, bước trên ngọn cây mà lao vun vút xuống núi.
Nhìn hắn ôm mình nhẹ như không, hơi thở chẳng hề rối loạn, Lâm Sơ Cửu thật muốn hỏi: Ma Quân đại nhân, nếu đã lợi hại như vậy, sao tối qua không trực tiếp đưa ta xuống, bắt ta chịu khổ ở chân núi cả đêm làm gì?
Được rồi, nàng thừa nhận mình không dám hỏi thật.
"Lần này may mà gặp được ngươi, nếu không, ta thật chẳng biết phải rời khỏi Lang Sơn bằng cách nào." Biết hắn không thích nghe cảm ơn, Lâm Sơ Cửu chỉ nói vậy, coi như ý tứ đã rõ.
Trọng Lâu chẳng hề cảm kích, cười giễu: "Bổn tọa còn tưởng ngươi sẽ nói, không có ta, ngươi vẫn có thể sống sót rời khỏi Lang Sơn."
"Sao có thể chứ..." Lâm Sơ Cửu cười nhạt, không đáp thêm lời.
Từ đầu nàng đã không trông mong vào ai đến cứu, Trọng Lâu xuất hiện là ngoài dự liệu. Dù nàng vui, nhưng cũng chẳng đến mức mừng rỡ như bắt được tấm phù cứu mạng.
Gặp được hắn, nàng vui. Không gặp, nàng cũng sẽ tìm cách sống sót. Nàng chưa bao giờ ký thác sự sống còn của mình vào người khác.
"Ngươi định đi đâu? Bổn tọa làm việc tốt thì làm cho trót, tiễn ngươi một đoạn." Nơi này cách Vọng Phong Nhai hơn ngàn dặm, mà đến cổng thành thì càng xa hơn. Nếu đi một mình, e rằng nàng phải đi đến tận trời tối mới gặp được người đến tìm.
"Đi đâu cũng được sao?" Mắt Lâm Sơ Cửu sáng rực, hơi thở thoáng dồn dập.
Vừa nhìn đã biết nàng đang nghĩ gì, Trọng Lâu hừ lạnh: "Ngoài kinh thành, ngươi còn định đi đâu? Nghĩ cách rời kinh? Gan ngươi cũng lớn thật."
"Không... Ta trở lại kinh thành." Hy vọng vừa nhen lên liền bị dập tắt. Ma Quân nói chẳng sai – ngoài kinh thành, nàng còn nơi nào để đi?
"Hừ." Trọng Lâu khẽ hừ một tiếng, huýt sáo một tiếng. Từ phía khác của Lang Sơn, một con tuấn mã màu mận chín phi nhanh tới, đạp đạp trên đá núi, thân mật cọ đầu vào hắn. Nhưng đổi lại là một cái chụp tay không thương tiếc.
Người hay ngựa, hắn đều không thích thân cận quá mức.
Tuấn mã co đầu lại, ánh mắt đầy uất ức, Lâm Sơ Cửu nhìn mà suýt bật cười.
Thấy nàng nhìn ngựa không rời mắt, Trọng Lâu hỏi: "Thích nó à?"
"Nó rất có linh tính." Vừa dứt lời, con ngựa liền nhìn nàng, trong mắt như có chút mê hoặc.
"Nó là ngựa hoang duy nhất sống sót trong đàn ở Lang Sơn. Ta nuôi nó từ khi mới sinh." Xét theo một nghĩa nào đó, nó là bạn chơi thời thơ ấu duy nhất của hắn.
"Chẳng trách..." Lại thân với ngươi đến thế.
"Đi thôi, ta đưa ngươi hồi kinh." Hắn không thích nhiều lời, dứt khoát xoay người lên ngựa, vươn tay về phía nàng.
Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp ôm nàng lên ngựa, nhưng hắn thích cảm giác nàng tự đưa tay, giao phó tất cả cho hắn.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ. Trong khoảnh khắc ngón tay chạm nhau, hắn gia tăng lực kéo, nhấc nàng lên ngựa đúng lúc con tuấn mã bắt đầu sải vó.
Một người một ngựa, phối hợp ăn ý. Lâm Sơ Cửu vừa yên vị, tuấn mã màu mận chín đã phi nhanh như gió, không cần ai điều khiển.