*Lãng Uyển Dao Đài: dùng để chỉ những khu vườn rộng lớn, những lầu đài tráng lệ và hoa mỹ.
Đến ngày hôm sau, buổi chiều đầu xuân, một tia nắng ấm vẫn chưa đủ để xua đi cái lạnh của mùa đông. Căn phòng phía tây đã dọn dẹp bữa trưa.
Các nha hoàn bà tử dâng lên từng chén trà Lục An, lần lượt đặt trên các bàn nhỏ cạnh chủ tử. Đêm qua Ngô Cẩm Họa ngủ không được yên giấc, tạm trú một đêm trong Tây sương phòng ở viện Thái phu nhân, khiến Ngô Cẩm Họa vốn đã không được nghỉ ngơi tốt từ hôm trước lại càng mệt mỏi rã rời.
Những dây thần kinh căng thẳng đó đã bắt đầu âm ỉ đau nhức.
Thái phu nhân nghiêng mình ngồi trên chiếc giường La Hán, bà ta nâng chén trà nhấp một ngụm, cười nhìn Tam phu nhân, hỏi: "Tam nhi tức, nếu hôm qua Cẩm Họa cô nương đã ở trong phòng ta, vậy sau này cứ tạm thời ở cùng ta trong Tây sương phòng của viện ta đi, con hãy sắp xếp cho thật tốt vào."
Tam phu nhân sững sờ một chút, lập tức phản ứng lại: "Vâng, mẫu thân."
Bà ta tiếp tục nói với Ngô Cẩm Họa: "Cô tổ mẫu thấy ngươi chỉ mang theo ma ma của ngươi đến hầu hạ, sao lại không mang theo một nha hoàn bên người hầu hạ?"
"Thôi vậy, đây là nha hoàn nhị đẳng Bích Nguyệt đã quen dùng trong phòng ta, ta sẽ để lại cho ngươi dùng đi. Nha đầu này là một đứa trẻ lanh lợi, sau này theo ngươi, giúp ngươi quản lý công việc trong phòng ngươi!"
Thái phu nhân đây là vội vàng muốn cài người của mình vào bên cạnh nàng sao?
Ngô Cẩm Họa mỉm cười mím môi, đứng dậy cảm ơn: "Còn phiền cô tổ mẫu bận tâm lo lắng, Cẩm Họa vô cùng cảm kích!"
Thái phu nhân vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi và ta vốn là người một nhà thân thích, lát nữa ta sẽ bảo Lý ma ma tìm thêm mấy tiểu nha hoàn trong số những con cái người hầu đến phòng ngươi hầu hạ. Sau này mọi chi phí sinh hoạt của ngươi sẽ theo quy định của các cô nương trong phủ."
Lời này vừa nói ra vừa thân thiết vừa thể diện, Ngô Cẩm Họa làm sao có thể không tiếp lời: "Cẩm Họa thật sự có một lời thỉnh cầu không phải phép, không biết có thể nói với cô tổ mẫu và tam biểu thẩm hay không?"
Thái phu nhân nhíu mày, lời khách sáo nàng lại tin là thật sao? Nhưng... "Không sao, ngươi cứ việc nói đi."
"Tạ ơn cô tổ mẫu từ ái, là thế này ạ, con ở trên đường từ phủ Sung Châu đến kinh đô, nhờ phúc được nha hoàn mà cô tổ mẫu phái đến chăm sóc rất nhiều. Con và nàng ấy lại vừa gặp đã như thân quen, cho nên, không biết có thể xin nàng ấy về phòng con được không?"
Nếu bà muốn cài người vào phòng ta, vậy thì ta sẽ dựng một bia ngắm cho người của bà, sau này ngồi xem hổ đấu cũng không tệ.
Thái phu nhân nhướn mày: "Ồ, nha hoàn đó có thể hầu hạ chủ tử tốt như vậy, đây chính là công lao của nàng ta rồi. Vì con đã yêu cầu, vậy thì cứ đưa nha hoàn đó đến cho con là được."
Thái phu nhân nhìn Lý ma ma: "Cho người đi xem, đưa người đến cho biểu cô nương."
Lý ma ma vội vàng vâng lời, đi ra ngoài phân phó nha hoàn đi tìm người.
"Ta thật muốn gặp nha hoàn này, rốt cuộc là tốt thế nào mà có thể khiến biểu cô nương của chúng ta cứ mãi nhớ nhung như vậy!" Thái phu nhân với vẻ mặt đầy ý cười nhìn Ngô Cẩm Họa.
"Thưa cô tổ mẫu, chỉ là trên đường từ phủ Duyện Châu đến đây, nàng ấy đã chăm sóc Cẩm Họa rất nhiều, con và nàng ấy vừa gặp đã như thân quen, ở cùng nàng ấy thì cũng không còn nhớ nhà nữa."
Tam phu nhân "ai da" một tiếng, cười kéo tay Ngô Cẩm Họa: "Vì biểu cô nương thích nha đầu Thanh Âm, mẫu thân, con thấy thế này, cứ để nàng ấy và Bích Nguyệt lĩnh cùng mức tiền lương, làm nha hoàn nhất đẳng trong phòng biểu cô nương cũng rất tốt, mẫu thân, người thấy sao?"
Thái phu nhân nghe lời này, nụ cười lập tức tắt ngúm, tách trà tùy tiện đặt xuống, va vào bàn trà phát ra tiếng "cạch".
Mọi người cũng theo đó đặt tách trà trong tay xuống, đều lặng lẽ ngồi im, sau đó cả căn phòng phía tây chìm vào im lặng.
Thái phu nhân nói: "Ta tự có sắp xếp, cần gì con phải nhắc nhở."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tam phu nhân gục đầu xuống, "Vâng, mẫu thân dạy dỗ rất phải."
Thái phu nhân không vui liếc Tam phu nhân một cái, "Cũng được, chẳng qua là chuyện nhỏ, cứ theo ý Tam biểu thẩm con mà làm đi, còn lại các bà tử thô sử và tiểu nha hoàn thì cứ để Lý ma ma chọn người tốt đưa qua cho con."
Lúc này, Lý ma ma đang dắt nha hoàn Thanh Âm, "Thái phu nhân, nô tỳ đã mang nha đầu Thanh Âm tới."
Thái phu nhân gật đầu, gọi cả nha hoàn Bích Nguyệt và Thanh Âm lên trước, "Sau này các ngươi đi theo cô nương nhà các ngươi, hãy nhớ kỹ mọi chuyên đều phải lấy cô nương làm trọng, nếu cô nương có chút sơ sẩy nào, ta chỉ hỏi tội các ngươi."
Bích Nguyệt và Thanh Âm vội vàng quỳ xuống, "Rõ, xin tuân theo lời Thái phu nhân dặn dò, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cô nương thật tốt."
Thái phu nhân gật đầu, cho phép bọn họ đứng dậy lui xuống, rồi lại mỉm cười hiền từ nhìn Ngô Cẩm Họa, "Cẩm Họa sau này cứ an tâm ở lại phủ, sau này có chuyện lặt vặt gì không vừa ý cứ tìm Tam biểu thẩm con làm chủ cho con!"
Câu nói châm chọc này khiến Tam phu nhân vội vàng nở một nụ cười thật tươi, "Vâng, vâng, biểu cô nương cứ an tâm ở lại, sau này có chuyện gì cứ tìm... ta!"
"Vì thân thể đại biểu thẩm con vốn không được khỏe, nên tạm thời do tam biểu thẩm con quản lý nhà cửa, nhưng nếu nàng ấy làm không ổn, con cứ tìm ta, ta sẽ lại làm chủ cho con."
Nụ cười trên mặt Tam phu nhân hơi cứng lại, bà ta nghiến răng, nhưng vẫn cố kéo nụ cười dán lên, "Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ giúp biểu cô nương sắp xếp thỏa đáng đâu vào đấy."
Ngô Cẩm Họa hơi nhướng mày, Thái phu nhân nói là để Tam phu nhân sắp xếp, nhưng mọi chuyện lại đều do tự mình quyết định. Vị Thái phu nhân này ngay cả việc nhỏ như sắp xếp nha hoàn cũng phải hỏi han từng li từng tí, nên Tam phu nhân này e rằng cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ tạ ơn cả Thái phu nhân và Tam phu nhân, "Nhờ có cô tổ mẫu và tam biểu thẩm đã sắp xếp nhiều việc cho Cẩm Họa! Cũng vất vả cho Lý ma ma, Cẩm Họa vô cùng cảm kích!"
Chỉ là ai có thể biết được, con rối này liệu có ngày nào đó sinh ra thần trí, rồi một ngày quay lại cắn chủ hay không!
Ngô Cẩm Họa cúi đầu nở nụ cười, đây là kết quả duy nhất trong những ngày qua mà nàng tương đối hài lòng.
Mỗi bước mỗi xa
Thái phu nhân bưng tách trà lên, dùng nắp trà nhẹ nhàng gạt lá trà, "Cô nương là khách quý, con cứ an tâm ở đây, nhất định sẽ không để con phải lo lắng chút nào."
Lại gọi nha hoàn thân cận bên cạnh, "Lâm Lang, ngươi dắt mấy bà tử mang hành lý của cô nương đến Tây sương phòng trước, rồi giúp cô nương dọn dẹp phòng ốc cho thật tốt."
Lâm Lang cúi người đáp lời, cùng với Bích Nguyệt, Thanh Âm lui xuống, đi về phía Tây sương phòng.
Thái phu nhân lại nói, "Được rồi, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
Mọi người đều lần lượt đứng dậy, hành lễ cáo lui, chỉ riêng Ngô Cẩm Họa bị giữ lại.
Thái phu nhân cười lộ vẻ hòa ái dễ gần, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm người trước mặt trông có vẻ thẳng thắn, trong lòng bà ta cân nhắc, nha đầu này là thực sự thông minh, hay là tự cho là thông minh.
"Cẩm Họa lại đây, ngồi cạnh cô tổ mẫu nào," Thái phu nhân kéo Ngô Cẩm Họa ngồi xuống ghế dài, bà ta nắm tay nàng, "Mẫu thân con xảy ra chuyện như vậy, con hẳn là kinh hãi tột độ, phụ thân con không tra xét kỹ nên mới để tên đại phu súc sinh kia làm ra chuyện này!"
Ngô Cẩm Họa nghiêng đầu nhìn Thái phu nhân, nếu bà ta muốn hư tình giả ý như vậy, vậy nàng cũng không ngại giả vờ với bà ta, "Cô tổ mẫu, lúc đó con hoang mang lo sợ, chỉ có thể báo quan xử lý, nhưng Cẩm Họa vẫn còn vài phần nghi hoặc, vì sao tên đại phu kia lại muốn hạ độc mẫu thân con?"
Thái phu nhân giả vờ thở dài, "Suy nghĩ của kẻ không biết tốt xấu thì ai mà biết được, may mà hắn cũng đã bị xử trảm, đương nhiên ta cũng đã gửi thư cho tổ phụ con để ông ấy dạy dỗ phụ thân con thật tốt, ra lệnh cho phụ thân con từ nay về sau ngày ngày quỳ phạt ở từ đường, kỳ hạn nửa năm, là để răn đe!"
Ngô Cẩm Họa cười, "Vậy chuyện này thực sự không liên quan đến phụ thân con?"
"Đương nhiên rồi, ôi chao, con cái đứa nha đầu này sao lại nghi ngờ cả phụ thân mình..."
Thái phu nhân đang định nói thêm vài câu, nào ngờ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào hỗn loạn.