Thái phu nhân nhìn Ngô Cẩm Họa trước mắt, bà ta cười, xem ra, bộ dáng xinh đẹp này thật sự có hơi hời cho Lục Tuân.
Bà ta nắm tay Ngô Cẩm Họa, “Bọn họ tính toán ngày, nói ngươi khoảng mấy ngày nay sẽ đến, xem ra đúng là như vậy. Nghe nói hôm qua con còn tá túc một đêm ở chùa Diệu Nhân, có gặp phải chuyện gì không tốt hay không?”
Ngô Cẩm Họa nghe vậy, cười dịu dàng, vị Thái phu nhân này sẽ không nghĩ đây chính là ân uy cùng dùng đi?
Nàng cười đáp lại Thái phu nhân, “Thưa Thái phu nhân, Cố quản sự và các ma ma đều sắp xếp đâu vào đấy, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là không biết vì sao sáng nay thức dậy, lại không thấy Cố quản sự và mấy vị ma ma đâu, Cẩm Họa cũng đang thắc mắc đây.”
Thái phu nhân lập tức thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói một câu, “Bọn họ phạm chút lỗi, đã bị khiển trách, không cần để ý đến bọn họ nữa.”
Rồi nhìn nàng, khóe môi cong lên cười, “Mặc dù phụ thân ngươi chỉ là con thừa tự mà tổ phụ ngươi nhận trong tộc, nhưng nói cho cùng cũng coi như người của Ngô gia, cho nên ngươi gọi ta một tiếng cô tổ mẫu cũng được.”
Mỗi bước mỗi xa
Nụ cười của Ngô Cẩm Họa dừng lại một chút, rồi lại nở rộ, “Vâng, cô tổ mẫu.”
Đúng vậy, phụ thân nàng thực ra cũng không phải con cháu nối dòng chính thống của Ngô gia. Năm đó lão thái gia Ngô gia, tức là ca ca ruột của vị Thái phu nhân này, cũng coi như thê thiếp đông đúc, nhưng nhiều năm không có được một mụn con, vì vậy đành phải chọn phụ thân nàng trong các chi thứ của Ngô gia làm con thừa tự.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ, nếu khi đó không có Ngô thái gia nhận nuôi, phụ thân nàng và mẫu thân nàng cũng sẽ không gặp mặt, sẽ không thành thân, cũng sẽ không đến mức đi đến số phận như ngày hôm nay đi?
Nhưng là, bà ta nói như vậy, thật là sỉ nhục người khác mà! Cái gì mà “nói cho cùng cũng coi như người của Ngô gia” chứ?
Thái phu nhân lại cười đầy thâm ý, sau đó lại nắm tay Ngô Cẩm Họa, lần lươt chỉ vào hai vị phu nhân thanh nhã phú quý trước mặt nàng, “Đây là đại biểu thẩm của ngươi, vị này là tam biểu thẩm của ngươi.”
Ngô Cẩm Họa rũ mi, chỉ coi như không hiểu lời sỉ nhục vừa rồi, cung kính hai tay đặt chồng lên đầu gối trái, cúi đầu khom lưng thỉnh an Nhị phu nhân, Tam phu nhân, “Chúc đại biểu thẩm vạn an, chúc tam biểu thẩm vạn an.”
Vị đại phu nhân Từ thị này chính là đích mẫu của Đại công tử Lục Tuân, chính thê của Đại gia Lục Trung.
Ngô Cẩm Họa lại có ý nhìn về phía bà ấy, hóa ra vị này chính là Từ phu nhân, người này mới là người nàng nhất định phải gặp trong chuyến đi này!
Mà lúc này Đại phu nhân Từ thị chỉ vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ gật đầu với Ngô Cẩm Họa, bà ấy nhẹ nhàng đỡ tay Ngô Cẩm Họa, chiếc váy thêu chỉ vàng hoa văn cành lá uyển chuyển theo từng bước chân, cử chỉ đi đứng như gió lay cành liễu, đoan trang thanh nhã, vẻ mặt hoàn toàn không quen biết nàng, “Biểu cô nương có lễ rồi.”
Sau đó bên tai Ngô Cẩm Họa lại truyền đến tiếng “phụt” bật cười, Ngô Cẩm Họa nhìn sang, thấy là Tam phu nhân Quách thị.
Bà ấy cười tủm tỉm nói với Thái phu nhân, “Mẫu thân, vị biểu tiểu thư bên mẫu gia của người thật sự là có dung mạo xinh đẹp, giống như búp bê làm bằng ngọc vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tam phu nhân đỡ cây trâm cài tóc đính bảy sắc đá quý lấp lánh, tiếng kim ngọc đá quý va chạm trong trẻo êm tai, bà ấy lại nói, “Hàng ngày người ta còn nói mấy nữ nhân nhà chúng ta đẹp thế nào xinh thế nào, con ngược lại còn đắc ý, bây giờ xem ra, chẳng phải đều bị so sánh thua kém rồi sao, xem ra vẫn là cô nương bên mẫu gia của mẫu thân xinh đẹp hơn.”
Cũng không biết vị tam phu nhân này là thật sự không hiểu lời châm chọc qua lại giữa nàng và Thái phu nhân vừa rồi, hay là đang giả ngây giả dại đây.
Nhưng vị tam phu nhân này dường như rất được lòng Thái phu nhân, chỉ thấy bà ấy bước lên dựa vào bên cạnh Thái phu nhân, “Mẫu thân, người nói xem?”
Vị Tam phu nhân này là đích thứ nữ của phủ Vũ Định Hầu, mẫu gia cũng coi như cực kỳ hiển hách. Bà ấy là chính thê của tam gia Lục Kiệt phủ Quốc Công, mà vị tam gia này lại là ấu tử của Thái phu nhân Ngô thị, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng Thái phu nhân. Có lẽ vì thế mà Thái phu nhân đối với vị Tam phu nhân này, cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Ngô Cẩm Họa nhớ Thanh Âm từng nói với nàng, vị Tam phu nhân Quách thị này danh tiếng bên ngoài rất tốt, ai cũng nói bà ấy là người hiền lành rộng lượng nhất, đã nạp không biết bao nhiêu thiếp và thông phòng cho tam gia trong phủ. Bản thân bà ấy lại sinh được cả đích tử đích nữ cho vị Lục tam gia, vì thế ở trong và ngoài phủ đều rất có thể diện.
Chỉ là phòng tam gia có vô số di nương và thông phòng, vậy mà bao nhiêu năm nay chỉ có hai di nương sinh được hai thứ nữ, cũng là kỳ quái.
Tuy nhiên, càng lạ hơn là vị Quốc Công gia Lục Mậu kia, không biết vì sao, ở tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy mà vẫn không chịu cưới vợ nạp thiếp, khiến người ta khó hiểu!
Thái phu nhân cười, vỗ vỗ tay Tam phu nhân: "Chỉ có miệng con là ngọt nhất, con nít con nôi, làm sao chịu được lời khen như vậy của con."
Tam phu nhân cười duyên: "Đâu phải miệng ngọt, đây đều là lời tận đáy lòng nhi tức mà!"
Thái phu nhân cũng không để ý lắm, lại kéo tay Ngô Cẩm Họa: "Cũng đến gặp mấy tỷ muội của ngươi đi."
Lời vừa dứt, các nha hoàn vây quanh ba vị tiểu thư tiến lên hành lễ. Mỗi vị tiểu thư đều là da thịt như tuyết, dịu dàng đáng yêu, toát lên vẻ quý nữ cực kỳ tự phụ.
Ngô Cẩm Họa tiến lên lần lượt hành lễ cùng mấy nàng ta, sau khi nhận mặt nhau, mọi người lại ngồi xuống. Các nha hoàn dâng trà lên, mọi người nâng tách, trò chuyện phiếm.
Thái phu nhân hỏi Ngô Cẩm Họa: "Mẫu thân ngươi hiện giờ thế nào? Đã được an táng chu đáo chưa?"
Vẻ mặt thờ ơ như mạng người râu ria của bà ta dễ dàng khơi dậy sự tức giận ngút trời trong lòng Ngô Cẩm Họa. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả sự nhắm vào, sỉ nhục và coi thường này!
Nàng cúi thấp mi mắt: "Bẩm cô tổ mẫu, mẫu thân đã được an táng. May mắn có phủ Quốc Công đứng ra, trước khi Cẩm Họa vào kinh, phụ thân đã từ trong ngục trở về nhà. Do tổ phụ làm chủ, phụ thân đã từ quan, bị tổ phụ cấm túc trong từ đường Ngô gia!"
Thái phu nhân nghe mà như không nghe, thực ra chẳng lọt tai chút nào. Bà ta thờ ơ nói: "Cái đó cũng không cần nói. Phụ thân kia của ngươi thực sự là đồ không nên thân, ta lười nghe chuyện của hắn!"
Ngô Cẩm Họa không nói tiếp, lén lút quan sát thần thái biểu cảm của vị Thái phu nhân này: "Vâng, cô tổ mẫu."