Ý Xuân Chẳng Muộn

Chương 7: Cành lê rơi như mưa, gặp gỡ trong hiểm cảnh (1)



Ngô Cẩm Họa và Ngô ma ma trốn sau cánh cổng lớn của căn nhà, nhưng đám người truy đuổi bên ngoài dường như không có ý định xông vào. Mãi cho đến khi bọn họ đuổi theo sang nơi khác, hai người mới nhẹ nhõm đôi chút, rồi rón rén đi vào sân.

Hai chủ tớ bọn nàng bước đi rất cẩn thận, từng bước thận trọng nhìn quanh. Bỗng một trận gió núi thổi qua, cánh hoa bay lả tả khắp trời.

Ngô Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn lên, một gốc lê trắng muốt chi chít nụ hoa trên cành, gần như bao phủ cả sân, những cánh hoa bay lất phất, hương thơm ngào ngạt.

Hai bên hành lang của căn viện này xuyên qua khoảnh sân, trong sân còn trồng một số loài hoa lạ như tường vi, bảo tướng. Ẩn mình giữa cây cối và ngọn cây là một lầu các hai tầng với chạm khắc tinh xảo, tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Ngô Cẩm Họa.

Nàng đến gần lầu các nhìn xem, màn lụa gấm vóc, bậc đá cẩm thạch trắng, trên khung cửa sổ còn khắc họa những hoa văn cây cỏ, cá bướm tinh xảo, sống động như thật. Bên ngoài mái hiên còn treo những chiếc đèn lồng lưu ly ngũ sắc chỉ có nhà công hầu mới được dùng.

Càng vào sâu trong nhà, nàng càng nhận ra khắp nơi đều tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết, đâu đâu cũng cho thấy được sự chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không giống một căn viện bỏ hoang không người ở. Nàng chợt siết chặt hai tay.

Dường như bọn nàng đã xông vào một căn viện không nên vào!

“Nhị gia, có cần thuộc hạ đi giải quyết bọn họ không?”

Trên tầng hai, có hai nam tử ẩn mình trong góc tối sau cửa sổ lùa, quan sát người phía dưới.

Phía dưới, một tiểu cô nương lấm lem bùn đất, quần áo dính đầy bẩn thỉu xông vào. Vì chạy trốn, tóc búi lộn xộn xõa đầy mặt, chỉ có đôi mắt linh động lấp lánh, thần thái sáng láng tràn đầy dũng khí của kẻ được ăn cả ngã về không, trong suốt như có thể xuyên thấu lòng người, lại dường như có vài phần quen thuộc.

Mỗi bước mỗi xa

Tiếng nói chuyện thì thầm dưới lầu vang lên: "Cô nương, hay là hôm nay chúng ta cứ trốn ở đây trước, dù sao những người kia hình như cũng không đuổi vào!"

Ngô Cẩm Họa lại không vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, ngược lại, vẻ mặt nàng càng thêm nặng nề: "Ma ma, Diệu Nhân Tự là gia miếu của phủ Anh Quốc Công, vậy mà vẫn có nơi bọn họ không dám vào ư?"

Nếu có, thì đây phải là một nơi như thế nào mới khiến bọn họ kiêng dè đến vậy? E rằng là bọn nàng vừa thoát khỏi miệng sói lại chui vào hang cọp!

Ngô ma ma lập tức trợn tròn mắt: "Vậy cô nương, giờ chúng ta phải làm sao? Hay… hay là cứ chạy ra ngoài trước đã?"

Ngô Cẩm Họa suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. Hiện giờ trong lầu các đều tối đen như mực, chắc hẳn viện này là nơi tu dưỡng lễ Phật của một vị quý nhân nào đó, đêm nay nhất định không có ai ở đây.

Nàng nhẹ giọng nói với Ngô ma ma: "Bây giờ ra ngoài e rằng càng nguy hiểm hơn, nhất định là bọn họ đang chờ chúng ta bên ngoài viện. Bây giờ động không bằng tĩnh. Hơn nữa, chúng ta chỉ mượn viện này trốn một lát, vốn không có ý mạo phạm, cũng không có ý đồ khác, hy vọng chủ nhân của căn viện này sẽ không trách tội."

Nàng lại dặn dò Ngô ma ma: "Chúng ta cẩn thận một chút, tùy tiện tìm một gian nhà phụ để trốn là được, đừng tùy tiện động vào đồ của chủ nhà."

Nói rồi, hai người dắt tay nhau rón rén lẻn vào trong lầu các.

“Nhị gia?” Thị vệ bên cạnh nam tử hỏi.

Nam tử trên lầu quay người lại, ánh trăng chiếu rọi, một dung nhan lạnh lùng trong trẻo, cao quý tuấn mỹ hiện ra trước mắt. Hắn chỉ mặc một bộ thường phục áo choàng màu tím sẫm, chân đi ủng đen, nhưng vẫn đủ sức mê hoặc lòng người trong khoảnh khắc.

Thị vệ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Hắn suy nghĩ một lát: “Ngươi đi thăm dò trước, hai người này là ai, vì sao nửa đêm lại đến đây? Có mục đích gì?”

“Dạ, Nhị gia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nam tử đứng trên lầu, lạnh lùng nhìn hai chủ tớ phía dưới: “Tiện thể xem, trong phủ còn ai đén chùa ở không? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thuộc hạ rõ!” Thị vệ phía sau hắn bay người lên, không tiếng động ẩn mình vào bóng đêm.

Thấy hai chủ tớ dưới lầu đã đi vào trong lầu các, nam tử không hề có vẻ kích động, vẫn nhàn nhã tự tại dựa vào lan can trên lầu hóng gió đêm nhè nhẹ.

Ngô ma ma vừa đi vào vừa lo lắng hỏi: "Nhưng cô nương, lỡ đâu bọn họ ngang ngược, cứ xông vào thì sao? Ở đây đã không còn đường lui rồi?"

Ngô Cẩm Họa vẻ mặt thản nhiên, khẽ mỉm cười nhìn Ngô ma ma: "Vậy thì cũng đơn giản thôi, cùng lắm là cá c.h.ế.t lưới rách, cũng phải lột của phủ Anh Quốc Công một lớp da, lại có làm sao."

"Cô nương thế này là biện pháp gì vậy, đâu có cái lý g.i.ế.c địch một ngàn, tự tổn tám trăm như thế!"

Ngô ma ma thở dài thườn thượt. Nếu không phải vì cái tên súc sinh kia sủng thiếp diệt thê, hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t chính thê, thì cô nương vàng ngọc của nhà mình, đâu cần phải lặn lội từ Duyện Châu vượt ngàn dặm đến kinh thành, lại còn gặp phải những chuyện này. Thế nên nói, họ Ngô của bọn họ không có ai là người tốt cả.

Cả Thái phu nhân Ngô thị của phủ Anh Quốc Công kia nữa, càng là một độc phụ. Rõ ràng là cô tổ mẫu ruột thịt của cô nương, vậy mà sao nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy!

Tối nay, lại có kẻ hạ thuốc vào bữa tối của bọn nàng, định làm bọn nàng hôn mê, vào đêm hôm khuya khoắt, Cố quản sự và bà tử kia thậm chí còn lén lút khiêng một nam tử say rượu vào phòng cô nương, định làm ô uế sự trong sạch của cô nương.

Quản sự của phủ Quốc Công lại cả gan làm càn như vậy, nghĩ rằng nhất định là Thái phu nhân của phủ Quốc Công đứng sau giật dây!

May mắn thay, do một câu nói vô tình của nha hoàn ban ngày, cô nương đã cẩn thận hơn, không dùng bữa tối, nên không bị mắc mưu, cũng nhờ đó mà có được đêm kinh hoàng chạy trốn trối c.h.ế.t này!

"Chỉ là Thái phu nhân này rốt cuộc có ý đồ gì? Một vị Thái phu nhân đường đường là gia tộc huân quý đứng đầu triều đình như phủ Anh Quốc Công, tại sao lại phải làm khó chất tôn nữ của mẫu gia mình như vậy? Chẳng lẽ bà ta triệu cô nương vào kinh, chính là để ô uế sự trong sạch của cô nương?"

Nhưng tại sao chứ? Có phải vì Ngô Triết hay không? Nhưng điều này cũng không hợp lý! Hay là Ngô gia bọn họ thật sự chuyên hãm hại người nhà, một gia đình đã thối nát từ gốc rễ rồi?

Ngô Cẩm Họa cũng không đoán được ý đồ của Thái phu nhân, nhưng nàng vẫn ngăn cản suy đoán của Ngô ma ma: "Ma ma, đừng nói nhiều nữa, cẩn thận tai vách mạch dừng."

Ngô ma ma rụt mắt im bặt, không dám nói thêm: "Vâng, cô nương!"

"Ta hiểu ý ma ma, chỉ là chúng ta bây giờ thế cô lực bạc, những người đó chúng ta tạm thời đều không thể chống lại, đành phải tạm tránh mũi nhọn của bọn họ. Còn về phụ thân--"

"Ông ta tự nhiên sẽ có kết cục của ông ta, nhưng ta vẫn phải dốc sức điều tra rõ ràng, rốt cuộc vì sao ông ta lại hạ độc mẫu thân ta, chuyện này có thật sự liên quan đến phủ Anh Quốc Công hay không. Nếu cái gì cũng không biết, mà cứ lỗ mãng xông vào, thì chẳng qua chỉ là một kẻ ngu ngốc bị lợi dụng mà thôi!"

Dù sao, cứ từ từ thôi, rồi nàng sẽ biết tất cả đáp án. Dù thế nào đi nữa, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm!

Ngô ma ma ôm chặt tiểu cô nương trong lòng, lòng đau xót vô cùng: "Cô nương đừng sợ, hôm nay lão bà này có liều cái mạng già cũng sẽ bảo vệ cô nương!"

Ngô Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn bà ấy: "Ma ma, ta không sợ. Từ ngày mẫu thân mất, ta đã không còn tư cách được sợ hãi nữa rồi."

Cho nên hôm nay nàng tuyệt đối không thể dễ dàng c.h.ế.t ở đây như vậy, nếu không thì sao nói đến tương lai, lại phải đối mặt với gió tanh mưa m.á.u sau này thế nào!

Nàng nhẹ nhàng nói với Ngô ma ma: "Sợ hãi là thứ vô dụng nhất. Phải đối mặt thế nào mới là điều chúng ta cần suy nghĩ lúc này."

Nam tử dựa lưng vào cửa sổ lùa, nghe lén hai chủ tớ nói chuyện thì thầm suốt đêm, khóe môi khẽ nhếch cười. Tuổi còn nhỏ mà lại có mấy phần ngông nghênh bướng bỉnh.

Chỉ là không biết tiểu cô nương nhà ai lại lưu lạc đến nhà hắn?