Thời gian trôi qua chưa đầy một nén nhang, thị vệ xuất quỷ nhập thần lại xuất hiện.
Hắn ta bẩm báo: "Nhị gia, hai chủ tớ dưới lầu là biểu cô nương Ngô gia và nhũ mẫu tùy tùng bên người nàng ta."
"Cái gì? Cô nương Ngô gia kia, hiện bây giờ chẳng phải nàng ta đang được hộ tống trên đường vào kinh sao? Sao lại ở trong Diệu Nhân Tự?" Nam tử đóng cửa sổ lùa lại, đôi mắt nheo lại sắc bén như lưỡi dao, khiến người ta khiếp sợ!
Lục Mậu nhớ rõ mình đã dặn dò mẫu thân, bảo mẫu thân phái người hộ tống tiểu cô nương này an toàn vào kinh đến phủ Quốc Công, chăm sóc tiểu cô nương thật tốt, mẫu thân đây là ý gì?
Đúng vậy, nam tử trước mắt này chính là Quốc Công gia phủ Anh Quốc Công Lục Mậu, mà nơi đây là cấm địa của Diệu Nhân Tự, là tiểu viện chỉ thuộc riêng Lục Mậu, không ai dám đặt chân đến đây.
Thị vệ cúi thấp đầu: "Vâng, thuộc hạ thăm dò được một thời gian trước Thái phu nhân quả thật đã theo lời ngài nói, phái quản sự Cố Đại đến Duyện Châu đón Ngô biểu cô nương vào kinh. Ngô biểu cô nương đi đường thủy, lại đi suốt chặng đường nên hôm nay mới có thể kịp đến Diệu Nhân Tự."
Theo tin tức ám vệ báo về, đêm nay cũng là Thái phu nhân bày đặt mưu kế, cố ý sắp xếp Ngô Cẩm Họa ở lại Diệu Nhân Tự, sau đó lại để Cố Đại cấu kết với bà tử bên cạnh Đại công tử Lục Tuân của phủ Anh Quốc Công, hạ thuốc mê Lục Tuân và giả vờ say rượu, khiêng vào phòng của Ngô biểu cô nương cũng đang bị hạ thuốc mê.
"Mẫu thân định lợi dụng Lục Tuân?"
"Bẩm Nhị gia, hôm nay Đại công tử vốn đang ở Diệu Nhân Tự tế bái sinh mẫu Lưu di nương, không ngờ tối nay lại bị hạ thuốc, e rằng Thái phu nhân có ý đồ lợi dụng sự trong sạch của Ngô biểu cô nương để..." Những lời tiếp theo, thị vệ không dám nói thêm nữa.
Lục Mậu lại tiếp lời: "Bà ấy định lợi dụng sự trong sạch của tiểu cô nương này để vu oan Lục Tuân đang tế bái sinh mẫu mà vẫn uống rượu mua vui, hơn nữa bà ấy lợi dụng ta coi trọng cô nương Ngô gia này, biết ta muốn bảo vệ cô nương này, nên muốn ta trong cơn giận dữ, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Tuân, hoặc là bãi miễn thân phận Thế tử phủ Anh Quốc Công của hắn đi!"
Còn về lý do tại sao Lục Mậu lại phải bảo vệ Ngô Cẩm Họa, tất cả là do có người dặn dò hắn, mong hắn có thể dốc hết sức bảo vệ tiểu cô nương Ngô gia này, mà thân phận của người này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được, nếu không thì người c.h.ế.t sẽ không chỉ là mẫu thân Lâm Vãn Ý của cô nương này nữa.
Thị vệ quả thật không dám trả lời, chỉ lại bẩm báo: "Không biết Ngô biểu cô nương làm sao lại biết được, nên đã có phòng bị không bị hạ thuốc mê, thậm chí đã đánh ngất bà tử gác cổng rồi trốn thoát. Vừa rồi Cố Đại còn dẫn theo mấy tên sai vặt lục soát khắp chùa, biểu cô nương không còn cách nào khác, đành phải chạy trốn, trốn vào trong căn viện này của chủ tử."
Nam tử lập tức nhíu mày: "Chuyện này tuyệt đối không thể để hắn biết được! Khoảng thời gian này khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn, khiến hắn buông bỏ việc truy cứu cái c.h.ế.t của Lâm Vãn Ý. Nếu để hắn biết tiểu cô nương này lại lâm vào hiểm cảnh, e rằng..."
Thị vệ cũng lo lắng nói: "Vâng, nếu để Vô Ngộ Thiền sư biết được, e rằng ngày mai ngài ấy nhất định không chịu về cố đô, chỉ sợ đến lúc đó chuyện lớn chuyện nhỏ đều bị phanh phui, Hoàng thượng bên kia sẽ khó mà ăn nói."
Lục Mậu xoay chiếc ban chỉ mặc ngọc trên ngón cái: "Ngày mai trời vừa sáng, liền phái người đưa hắn về cố đô, không được phép lưu lại nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Rõ, Nhị gia."
"Ngươi đi đưa Lục Tuân về phòng hắn, tiện thể áp giải Cố Đại và mấy bà tử sai vặt kia về phủ Quốc Công, đưa đến phòng của Thái phu nhân, để bà ấy tự xử lý. Mẫu thân dạo này càng ngày càng ngang ngược rồi."
"Rõ."
"Ngươi lại bảo Vương ma ma nói với bà ấy rằng, tước vị phủ Quốc Công do ai kế thừa, không cần bà ấy phải xen vào. Nếu còn tái phạm--"
"Thuộc hạ rõ."
Trong phủ Anh Quốc Công, cũng giống như tất cả các quý tộc công huân trong triều đại này, đều trải qua cuộc tranh giành đấu đá quyền lực. Năm xưa, Quốc Công đời trước là Lục Phụ tử trận, chỉ để lại ba nhi tử và một nữ nhi. Đích trưởng tử đích trưởng nữ là do nguyên phối Lý thị sinh ra, còn hai người thứ tử còn lại đều do thiếp thất Ngô thị sinh ra.
Đích trưởng tử Lục Trung và đích trưởng nữ Lục Phù của phủ Quốc Công là song sinh, có lẽ vì song sinh bị chèn ép trong bụng mẹ mà Lục Trung từ khi sinh ra chân đã yếu không thể đi lại, cũng vì thế mà không thể kế thừa tước vị Anh Quốc Công.
Cũng chính vì vậy mới có chuyện nạp Ngô thị làm lương thiếp, sau đó Vương lão thái phu nhân của phủ Quốc Công đã lệnh cho Lý thị ôm đứa nhi tử của thiếp thất Ngô thị vừa mới sinh là Lục Mậu về nuôi dưỡng, nên thực ra ngay từ đầu tước vị của phủ Quốc Công đã được quyết định cho Lục Mậu.
Chỉ là từ trước đến nay nhà quyền thế lắm tranh đoạt, bên trong âm mưu quỷ kế và dơ bẩn không thể nói ra, Lục Mậu vì những âm mưu tính toán và đủ loại nguyên nhân khó nói, thậm chí là cực kỳ chán ghét việc tranh giành giữa những nữ tử nội trạch này, nên đến nay vẫn không vợ không con, cũng vì thế mà tước vị của phủ Anh Quốc Công vẫn còn bỏ ngỏ.
Huynh trưởng của Lục Mậu, nay đứa nhi tử duy nhất đã trưởng thành, chính là Đại công tử Lục Tuân của phủ Quốc Công, tuy nói Lục Tuân cũng chỉ là thứ tử do thiếp thất của Lục Trung sinh ra, nhưng Lục Mậu đã dâng thư xin chỉ cho Lục Tuân, thỉnh Hoàng thượng ban phong hắn ta làm thế tử của phủ Anh Quốc Công.
Thế nhưng thân mẫu của Lục Mậu là Thái phu nhân Ngô thị lại không để ý hắn rốt cuộc vì lý do gì mà muốn nhường tước vị cho Lục Tuân kế thừa, bà ta tuyệt đối không cho phép, tước vị của phủ Quốc Công này trong mắt bà ta đã sớm thuộc về nhánh của bà ta, thậm chí bà ta còn không hy vọng tước vị này sẽ do nhi tử tương lai của Lục Mậu kế thừa, bởi vì bà ta càng hy vọng, Lục Mậu sẽ nhường tước vị này cho đích trưởng tử của nhị nhi tử của bà ta, là Lục Kiệt kế thừa.
Đây mới là mục đích cuối cùng, là kỳ vọng bấy lâu nay của bà ta.
Mỗi bước mỗi xa
"Ngươi bảo Vương ma ma chuyển lời với mẫu thân, loại chuyện lợi dụng sự trong sạch của cô nương nhà người ta, để hãm hại người khác, làm bại hoại danh tiếng, ta không hy vọng lại xảy ra nữa, đừng cố gắng chọc giận ta, bà ấy sẽ không muốn biết hậu quả là gì đâu!"
"Vâng, Nhị gia, vậy Ngô cô nương này nên sắp xếp thế nào?"
Lục Mậu chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón trỏ, nén lại vài phần thiếu kiên nhẫn, suy nghĩ một lát, "Tiểu cô nương này vẫn là một nha đầu khá thông minh, cứ để nàng ta ở lại đây một đêm đi, ngày mai phái hai người cẩn thận đưa nàng ta về phủ, dặn dò người trông chừng tiểu cô nương này, đừng để tiểu cô nương lại bị người ta ức h.i.ế.p nữa."
"Rõ, Nhị gia."