Yên Hỏa Vĩnh Trường Ninh

Chương 1: 1



1

 

Thôi gia là đại tộc đã trải qua mấy triều đại, có tiền, có quyền, có địa vị, đó là dòng đích.

 

Phụ thân ta mang họ Thôi, ta cũng mang họ Thôi, nhưng nhà ta là nhánh phụ của nhánh phụ, nghèo đến mức còn không bằng đám hạ nhân trong phủ của dòng đích.

 

Vì thế ta đặc biệt thích tìm đến đường tỷ. 

 

Trước mặt nàng ta, ta như con ch.ó nhỏ, lúc nào cũng vẫy đuôi cầu xin thương hại.

 

Trước mặt những bằng hữu của nàng ta, ta là đứa nhỏ đáng thương, có thể khơi dậy lòng trượng nghĩa và mềm lòng của họ, khiến họ thường xuyên ra tay giúp ta.

 

Y phục họ không thích nữa sẽ cho ta.

 

Trang sức sứt mẻ hay cũ kỹ họ cũng sẽ cho ta.

 

Ta không từ chối bất cứ thứ gì, luôn tâng bốc tấm lòng tốt của họ lên tận trời. 

 

Chỉ cần có cơ hội mở miệng, ta đều không quên ca ngợi họ thêm một lần.

 

Họ cũng rất thích nghe ta nói, rồi lại cho ta thêm y phục cũ, trang sức cũ.

 

Y phục cũ được ta sửa sang lại đem bán, tiền t.h.u.ố.c cho nội tổ mẫu và chi tiêu cho cả nhà mười miệng ăn đều đủ.

 

Trang sức cũ thì ta tháo ra, sửa lại, đeo lên trông vẫn tinh xảo, đẹp đẽ, giúp ta giữ được thể diện, không đến nỗi quá tầm thường khi bước ra ngoài.

 

May vá nhiều rồi, ta học được cách vẽ mẫu. 

 

Các tiểu thư trong các nhà khác đều tìm đến nhờ ta vẽ thiết kế y phục mới, để nha hoàn của họ dựa theo đó mà may, tiền công vẫn là y phục và trang sức cũ của họ.

 

Ta hiểu rõ thân phận của mình, mọi việc đều lấy đường tỷ làm trọng, những chuyện đảo lộn trên dưới, để người khác chê cười, ta tuyệt đối không làm.

 

Vì vậy ta mới có thể theo nàng ta học cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. 

 

Dù ta học đến mức tinh thông, ta cũng chỉ để lộ chút tài hội họa, tuyệt đối không giành ánh sáng của nàng ta.

 

Đường tỷ tuy kiêu ngạo, nhưng không phải người đại ác. 

 

Dựa vào tài may vá của ta, nàng cũng kết giao được nhiều quý nữ mà nàng ta muốn quen biết, hôn sự lại càng khiến ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

 

Hôn phu của nàng ta là thế tử phủ Anh Quốc công, Phó Dật Thần, cháu trai của Hoàng hậu nương nương, biểu đệ của Thái tử.

 

Phó Dật Thần bản thân tuấn mỹ phi phàm, văn tài xuất chúng, võ nghệ siêu quần, nói chàng là rồng phượng trong loài người cũng chẳng ngoa.

 

Đường tỷ từng nói, đợi nàng ta gả cho Phó Dật Thần rồi, sẽ tìm cách để ta gả cho thứ đệ của thế tử, tiếp tục làm con ch.ó nhỏ, cái đuôi nhỏ của nàng ta.

 

Con thứ thì vẫn là cháu của Hoàng hậu, biểu đệ của Thái tử.

 

Chuyện tốt như thế, ta làm sao từ chối được?

 

Nhờ đường tỷ, ta cũng được hưởng không ít lợi lộc, phụ thân ta, người vốn vô dụng, cũng tìm được chức việc. 

 

Hai ca ca ta có công việc để làm, hai đứa đệ đệ được vào tộc học đọc chữ, chẳng còn ai dám ức hiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta ngày ngày mong đường tỷ sớm được gả đi, để ta cũng có thể theo đó mà đổi đời.

 

Nhưng ông trời thật mù mắt, Phó Dật Thần theo Thái tử ra ngoài làm việc, Thái tử bị thích khách ám sát, Phó Dật Thần liều mạng cứu, bị trọng thương hôn mê không tỉnh.

 

Thái y hết lượt này đến lượt khác ra vào phủ Anh Quốc công, nhưng ai cũng lắc đầu.

 

Đường tỷ lúc đầu lo lắng, sau đó là sợ hãi.

 

Đặc biệt là khi người nàng ta phái ra dò tin trở về, nói rằng Phó Dật Thần sắp c.h.ế.t, bên phủ Anh Quốc công tám chín phần muốn nàng ta gả sang để xung hỉ, mà nếu chàng c.h.ế.t, nàng ta có khả năng sẽ bị chôn theo.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nàng ta sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ, sau đó còn phát bệnh.

 

Mẫu thân nàng ta xuất thân từ Vương gia ở Lang Nha, cao quý vô cùng, theo vai vế ta gọi một tiếng “bá mẫu”.

 

Bá mẫu đến thăm đường tỷ, dỗ dành nói: 

 

“Được rồi, được rồi, chúng ta không gả nữa. Con cứ nghỉ ngơi, mẫu thân sẽ nghĩ cách khác.”

 

Ta đứng trong góc, như một bóng ma đang nhìn trộm hạnh phúc của người khác.

 

Ta cũng ghen tỵ vì đường tỷ có mẫu thân thương yêu, bảo vệ, lo lắng cho nàng như thế.

 

Bá mẫu đi rồi, đường tỷ ngồi dậy lau nước mắt:

 

“Mẫu thân vẫn thương ta, ta chỉ cần ốm một chút, khóc lóc vài câu, người liền đau lòng ngay.”

 

“Nếu không phải… Phó Dật Thần thật đáng tiếc.” 

 

Nàng ta thở dài.

 

Ta cũng thở dài theo.

 

Lúc trước, khi đính hôn, đường tỷ đã kiêu hãnh biết bao.

 

Dù sao đó cũng là Phó Dật Thần, người như ánh trăng thanh, như gió nhẹ, tương lai rộng mở.

 

Nếu ta là đường tỷ, ta tuyệt sẽ không dễ dàng hủy hôn, mà sẽ lập tức tới thăm Phó Dật Thần, xác nhận chàng thật sự sắp c.h.ế.t, hay chỉ là hôn mê vì thương nặng.

 

Sau đó sẽ nói nguyện sớm gả qua xung hỉ, vừa có tình vừa có nghĩa.

 

Đến lúc đó, bất kể Phó Dật Thần sống hay c.h.ế.t, chỉ cần Thái tử đăng cơ, nàng ta cũng hưởng vinh hoa phú quý cả đời, muốn tái giá cũng chẳng khó khăn gì.

 

Nhưng ta không dám nói ra, hễ mở miệng, e là đường tỷ sẽ xé xác ta.

 

Bá mẫu quay lại rất nhanh, còn mang theo một phụ nhân.

 

Ta nhận ra bà ta, là quản sự Chu ma ma bên phủ Anh Quốc công.

 

Khi bá mẫu gọi toàn bộ những cô nương đến tuổi gả trong Thôi gia tập hợp một chỗ, Chu ma ma ngồi bên cạnh với vẻ mặt trầm tĩnh, ta liền hiểu ra, bà ấy đã bán chúng ta cho phủ Anh Quốc công.

 

Hoặc đúng hơn là, bà ấy đã bán một người trong số chúng ta, để Chu ma ma chọn lấy một người đem đi.