Yên Hỏa Vĩnh Trường Ninh

Chương 2



2

 

Bá mẫu xuất thân từ Vương gia ở Lang Nha, lại là chủ mẫu của Thôi gia. 

 

Bà muốn hủy hôn, tuy tiếng xấu khó nghe, nhưng phủ Anh Quốc công nhất thời quả thật cũng không dám động đến bà.

 

Nhưng bà lại hứa rằng dù là ai trong Thôi gia gả sang phủ Anh Quốc công xung hỉ, thì hai nhà Thôi, Vương vẫn sẽ hết lòng ủng hộ Thái tử, xét về đại cục, phủ Anh Quốc công nhất định phải chịu thiệt mà nuốt xuống.

 

“Các ngươi, hãy báo sinh thần bát tự của mình ra.”

 

Khi những tỷ muội khác lần lượt khai báo sinh thần bát tự, giọng ai nấy đều run rẩy, hẳn cũng hiểu rằng mình có khả năng bị chọn, nhưng lại chẳng dám giấu giếm.

 

Giờ mà nói dối cũng vô ích, e rằng bá mẫu đã cho người đến từng nhà lấy bát tự của chúng ta rồi, đến lúc đối chiếu, hậu quả của kẻ nói dối chẳng ai gánh nổi.

 

Ta phát hiện khi hơn mười người đầu tiên đọc bát tự, Chu ma ma vẫn ngồi yên không động, đến khi ta nói xong, bà ta mới khẽ nhấc tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

Bá mẫu cũng nhanh chóng quay đầu nhìn ta, đ.á.n.h giá một hồi rồi dời ánh mắt đi.

 

Đợi đến khi tất cả đều đã báo xong bát tự, bá mẫu mới nghiêm giọng nói sẽ chọn một người trong chúng ta để gả sang phủ Anh Quốc công xung hỉ cho Thế tử gia.

 

Có tỷ muội nhát gan, sợ hãi đến mức nghẹn ngào bật khóc.

 

“Trong các ngươi, có ai nguyện ý gả sang phủ Anh Quốc công, vì Thế tử gia mà xung hỉ không?”

 

Lời vừa dứt, trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở.

 

Ta cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Chu ma ma đang dừng trên người mình.

 

Bà ta lại nhấc tách trà, nhưng lần này không uống, chỉ khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ nắp trà.

 

Là vì chán trà nguội rồi? 

 

Hay trong tách vốn đã chẳng còn giọt nào?

 

Ta do dự một lát, rồi đứng ra:

 

“Bá mẫu, con nguyện gả sang phủ Anh Quốc công, vì Thế tử gia mà xung hỉ.”

 

“Đinh!”

 

Âm thanh trong trẻo vang lên khi nắp chạm vào tách.

 

Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng như c.h.ế.t.

 

Tiếng khóc nghẹn của các tỷ muội cũng im bặt, ngay cả đám nha hoàn hầu hạ cũng nín thở.

 

Bá mẫu và Chu ma ma đều chăm chú nhìn ta.

 

Chu ma ma đặt tách trà xuống, giọng khàn khàn:

 

“Đúng là cô nương có tình có nghĩa, thay mặt Thế tử nhà ta, ta tạ ơn đại nghĩa của cô nương.”

 

Khen ta một câu, cũng là gián tiếp chê đường tỷ vô tình vô nghĩa.

 

“Thôi phu nhân, chính là cô nương này đi.”

 

“Đây là hôn thư và tín vật, phiền Thôi phu nhân xé hôn thư, trả lại tín vật của phủ Anh Quốc công cho ta.”

 

Nói rồi, Chu ma ma thuận tay xé nát hôn thư thành vụn.

 

Bá mẫu quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh là Hạ Hà, khẽ ra hiệu.

 

Hạ Hà lập tức hành lễ, lui ra lấy đồ.

 

Bá mẫu rút khăn tay ra, chấm nơi khóe mắt vốn không hề có giọt lệ nào:

 

“Tốt lắm, Ngọc Thư, nói cho bá mẫu biết, con muốn cái gì?”

 

Có thể đòi bất cứ thứ gì sao? 

 

Ta tham lam nghĩ thầm.

 

Nhưng rất nhanh, ta đã có quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Con muốn nhiều của hồi môn một chút.”

 

Ta vẫn muốn được gả đi từ nhà mình, nhưng chuyện đó gần như không thể.

 

Thậm chí, có lẽ ta chẳng có cả tiệc cưới ra mắt.

 

Chu ma ma nhìn sang bá mẫu:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Thôi phu nhân, hẳn là sẽ chuẩn bị cho Ngọc Thư cô nương một phần của hồi môn xứng đáng chứ?”

 

“Đứa nhỏ này lớn lên bên ta từ bé, ta sao nỡ để nó chịu thiệt?”

 

Ta nhìn bá mẫu xé nát hôn thư, rồi thấy Chu ma ma cầm lấy ngọc bài phỉ thúy trong suốt, kiểm tra xong xác nhận không sai liền cất vào hộp gấm.

 

Bà đứng dậy:

 

“Thôi phu nhân, sính lễ của phủ Quốc công, xin hãy mau hoàn trả.”

 

Sau đó nhìn ta:

 

“Ngọc Thư cô nương, về nhà chờ đi. Mối mai của phủ Anh Quốc công sẽ sớm tới cửa cầu thân.”

 

Ta lập tức cúi người hành lễ.

 

“Chu ma ma đi thong thả, Hạ Hà, tiễn Chu ma ma.”

 

Giọng bá mẫu khẽ run, trong đó ẩn giấu cơn giận đang bị đè nén.

 

Sau khi Chu ma qma đi, bá mẫu giữ ta lại, cho những người khác ra ngoài hết.

 

“Quỳ xuống.”

 

Nghe tiếng gọi, ta không dám chậm trễ, cũng không dám chống đối, lập tức quỳ xuống.

 

“Thành thật khai ra, có phải con đã sớm có ý với Thế tử gia?”

 

“Thưa bá mẫu, con không dám. Con vẫn luôn đợi tỷ tỷ sắp đặt hôn sự cho mình, tỷ từng hứa với con rằng…”

 

“Câm miệng!”

 

Bá mẫu quát lớn.

 

Bà vung tay, tách trà trước mặt liền đập xuống chỗ ta, tách vỡ, trà văng đầy mặt ta.

 

Cái gì mà hiền từ bao dung, hóa ra chỉ là giả vờ.

 

Chẳng qua là thấy ta còn có thể lợi dụng được cho con gái bà, nên mới ban cho ta chút thể diện mà thôi.

 

Cũng may ta chưa từng xem là thật.

 

Bà bỗng đứng dậy, bước đến gần ta, giọng lại mang theo chút áy náy:

 

“Đứa ngoan, là bá mẫu hồ đồ, trách lầm con rồi, mau đứng lên.”

 

Bà đưa tay đỡ ta.

 

Ta lập tức đứng dậy, cúi đầu thấp.

 

Khóe mắt ta thoáng nhìn thấy tách trà bị vạt áo bá mẫu quét ngã, tách trà Chu ma ma từng dùng, không còn một giọt nước.

 

Chu ma ma đã uống sạch.

 

Một quản sự ma ma thể diện như thế, sao lại uống cạn chén trà? 

 

Trừ phi trong lòng đang nôn nóng.

 

Xem ra, Phó Dật Thần thật sự không còn trụ được bao lâu nữa.

 

“Về chờ đi, ta sẽ lo cho con một phần của hồi môn thể diện, cũng xem như báo đáp ân tình mấy năm nay.”

 

“Về sau phúc hay họa, đều do con tự gánh.”