Yên Hỏa Vĩnh Trường Ninh

Chương 11



Nàng ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt từng đầy đặn giờ đã nhọn hẳn.

 

Ta vẫn thấy nàng ta có chút thịt nhìn mới đẹp hơn.

 

“Tỷ tỷ.”

 

Ta cúi mình hành lễ.

 

Bất kể ta là Thế tử phi, hay sau này là Quốc công phu nhân, nàng ta từng cho ta cơm ăn, cũng từng che chở ta.

 

Ta hành lễ trước, nếu nàng ta muốn gây chuyện, ta cũng không ngại đáp trả.

 

Đường tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy vẻ tự tin và lý lẽ:

 

“Ngọc Thư, muội trả Thế tử gia lại cho ta đi. Muội muốn gì cứ nói, ta đều cho muội.”

 

“…”

 

Ta nghe xong không giận, chỉ ung dung rút tay lại, ngồi xuống ghế chủ.

 

“Tỷ tỷ, năm xưa là tỷ không chịu gả cho Thế tử gia để xung hỷ. Giờ lại làm ầm ĩ thế này, thật chẳng có ý nghĩa gì.”

 

“Chúng ta là tỷ muội, ta nhớ ơn tỷ, nên ở đâu cũng nhường nhịn; nhưng không có nghĩa ta vẫn là biểu muội nhu thuận ngày nào, chỉ biết nghe theo tỷ.”

 

“Bây giờ ta là Thế tử phi của phủ Quốc công, đã vào tông phổ Phó gí, là dâu được Phó gia thừa nhận.”

 

“Ta gọi tỷ một tiếng ‘tỷ’, là nể tình tỷ muội năm xưa. Nhưng không có nghĩa ta vẫn là người biểu muội mặc cho tỷ tùy ý nắm bóp.”

 

Đường tỷ sững người, rõ ràng không ngờ ta lại cứng rắn đến vậy.

 

Nàng ta bất ngờ rơi nước mắt, nghẹn ngào khóc không ngừng:

 

“Ta… ta…”

 

“Năm đó, khi mẫu thân đến phủ Quốc công xin hủy hôn, Quốc công phu nhân yêu cầu trong ba năm ta không được thành thân. Giờ ta đã hai mươi, cố chịu thêm nữa, còn nhà nào chịu cưới ta nữa chứ?”

 

“Con gái Thôi gia từ trước đến nay chưa bao giờ lo không lấy thành thân được, tỷ cần gì phải ở đây kể khổ.”

 

Không ai muốn cưới nàng ta, là vì nàng ta tự cao, mắt để trên đỉnh đầu.

 

Cũng có thể là vì những nhà quyền quý không muốn rước một người từng bị chê cười vào làm chính thất.

 

Năm xưa nàng ta hối hôn, là hành động vô tình vô nghĩa, bị thiên hạ phỉ nhổ.

 

Những dòng họ danh môn nào dám cưới một người như thế?

 

Lỡ có chuyện, nàng ta chắc chắn là kẻ đầu tiên bỏ chạy, vừa mất mặt, vừa là họa diệt tộc.

 

Ai dám đ.á.n.h cược?

 

Muốn sống yên ổn, nàng ta chỉ có thể gả thấp.

 

Mà gả thấp, nếu không biết khéo léo vun vén, thì ở đời này, nam nhân phần lớn đều bạc tình, sao có thể sống dễ dàng được.

 

“Tỷ tỷ, sau này đừng nhắc chuyện cũ nữa, kẻo lại thành trò cười cho thiên hạ. Cuộc đời thế nào là tự mình chọn, cũng nên tự mình chịu. Xin mời về đi.”

 

Tiễn đường tỷ xong, ta đến hậu viện, thấy Phó Dật Thần đang nhàn rỗi.

 

Chàng quay đầu cười với ta, nhưng nỗi lo trong mắt vẫn không che giấu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chàng thu xếp đi biên cương đi.”

 

“…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Năm nay ta chưa có con, sau này rồi sẽ có. Cùng lắm ta đến biên cương tìm chàng. Muốn có con thì cách nhiều lắm. Nhưng nếu nước mất nhà tan rồi, muốn trọn vẹn cũng khó hơn lên trời.”

 

“Ta đã ích kỷ một lần, không thể ích kỷ lần thứ hai.”

 

Ta đưa tay vuốt lại mái tóc chàng, lại chỉnh lại y phục cho ngay ngắn.

 

“Thế tử gia, chúng ta về phủ Quốc công đi.”

 

Về đến phủ, ta lặng lẽ thu xếp hành lý cho chàng.

 

Thuốc không thể thiếu, đặc biệt là kim sang dược.

 

Trên chiến trường, đao kiếm vô tình, t.h.u.ố.c cầm m.á.u chính là t.h.u.ố.c cứu mạng.

 

Ngày tiễn chàng đi, ta có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ ôm chặt lấy chàng trong bộ giáp nặng nề.

 

Ta biết, chăng không phải đi cầu công danh, mà là đi giành binh quyền, để thái tử có thể đoạt vị mà không vướng lo sau.

 

“Bình an trở về, chúng ta đợi chàng ở nhà.”

 

Phó Dật Thần siết ta trong lòng, giọng trầm thấp dặn dò:

 

“Mọi việc hãy tự chăm lo, thay ta hiếu kính phụ thân, mẫu thân, trông nom Tư Viện, đợi ta về.”

 

Chàng đi rất gấp.

 

Đi rất nhanh.

 

Như thể hơi nóng rơi xuống cổ ta kia, cũng chẳng phải thật.

 

Ta không nhịn được, mắt đỏ hoe, vừa quay đầu, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.

 

“Thế tử phi…”

 

“Ngọc Thư…”

 

“Sao sao! Tẩu tẩu tỉnh rồi! Thái y nói tỷ có lẽ đã mang thai, tháng còn sớm, chưa thể xác định chắc.”

 

Phó Tư Viện vui mừng khôn xiết, hỏi ta có đói không, có khát không, chạy tới chạy lui như con ong nhỏ bận rộn.

 

Ta đưa tay khẽ đặt lên bụng.

 

Rồi chậm rãi mỉm cười.

 

Con đường gập ghềnh khúc khuỷu này, ta đã đi suốt mười tám năm bằng tất cả tâm trí. 

 

Cuối cùng, cũng đã bước lên bằng phẳng.

 

Vậy thì quãng đời về sau, còn có gì phải sợ nữa.

 

Vì thế, Thôi Ngọc Thư, hãy cứ không sợ hãi, mà tiến lên đi.

 

- Hoàn văn -