Bạc ta kiếm được mua lấy một tòa nhà ba gian lớn, sửa sang lại theo sở thích của riêng mình, mua đồ đạc, gốm sứ, vật dụng đều theo ý ta, ngay cả chậu nước hay thùng gỗ, ta cũng tự tay chọn.
Chỗ nào cũng có tâm, chỗ nào cũng vừa lòng.
Phó Dật Thần còn đùa hỏi: “Khi nào mới cho ta đến ở vài đêm đây?”
“Còn chưa thu xếp xong, đợi ổn rồi ta sẽ dẫn chàng đến.”
Phó Dật Thần dạo này cũng rất bận, bận việc cho Thái tử.
Nhất là khi Hoàng thượng ngày một yếu, các hoàng tử đều mang lòng dòm ngó, biên cương nhiều nước cùng công kích.
Đến cả ta, một nữ nhân ở trong khuê phòng, cũng cảm nhận được sự hỗn loạn của thời thế.
Quốc công phu nhân qua lại với các chủ mẫu trong kinh càng lúc càng nhiều, chuyện trong phủ hầu như đều giao cho ta và Phó Tư Viện xử lý.
Nhìn bà mỗi lần trở về đều mệt mỏi rã rời, ta không khỏi lo lắng.
“Mẫu thân.”
Làm con dâu, ta tự nhiên phải tận hiếu.
Cũng vì biết ơn bà, chính bà đã giúp ta đứng vững, để ta tích góp được tiền riêng, có cửa hàng, có nhà, có trang trại.
Vì thế ta càng để tâm đến việc ăn uống của bà, chỉ mong bà có thể ăn thêm vài miếng, uống thêm một bát canh.
“Đây là canh gà con bảo phòng bếp hầm, đã vớt bỏ hết lớp mỡ, mẫu thân nếm xem có vừa miệng không. Còn phụ thân thì Tư Viện đã mang sang rồi.”
“Khó cho con lúc nào cũng chu đáo thế này.”
Ta không chỉ lo cho họ, đương nhiên cũng nhớ đến Phó Dật Thần.
Dạo này chàng ra khỏi nhà từ sớm, về rất muộn, có khi cả đêm chẳng về. Bận đến nỗi người như say như mê.
Về đến nhà, chưa nói với ta được mấy câu đã lăn ra ngủ.
Thấy chỗ bẹn của chàng bị trầy xước, ta bôi t.h.u.ố.c cho mà chàng vẫn chẳng cảm giác gì, ngáy vang như sấm.
Tất cả đều là vì Thái tử điện hạ, vì ngôi báu, vì tiền tài, quyền thế, vì sự hưng thịnh của gia tộc.
Ai mà chẳng đang nỗ lực, chẳng đang vật lộn vì một ngày mai tươi đẹp hơn?
Bởi thế, khi Phó Dật Thần nói với ta rằng chabgf phải ra biên cương, ta không phản đối.
“Chúng ta viên phòng đi. Sau khi ta mang thai, chàng hãy đi biên cương.”
Được Quốc công phu nhân coi trọng là một chuyện, nhưng bụng ta cũng phải “tranh khí”, phải có con, mà nhất định phải là con trai.
Khối tài sản khổng lồ này, ta tuyệt đối không thể buông tay.
Bảo ta nhận con nuôi từ nhánh khác, cũng không được.
Phải là con ruột, cho dù là… miếng thịt nạc nướng đi nữa, cũng phải chui ra từ bụng ta mới được.
Phó Dật Thần chắc chắn đã nói chuyện ra biên cương với Quốc công gia, nên khi ta đề nghị viên phòng, ta cũng mạnh dạn đến xin phu nhân.
“Trước đây con và Thế tử chưa từng bái đường, cũng chưa uống rượu hợp cẩn. Con nghĩ lần này có thể làm lễ bái đường trước mặt phụ mẫu, rồi uống rượu hợp cẩn, mong mẫu thân thành toàn.”
“Lẽ ra nên như vậy.”
Lần này lễ bái không hề sơ sài, các trưởng bối trong tộc không ai vắng mặt, Thái tử và Thái tử phi cũng đích thân đến.
Phượng quan hồng bào đều là mới, Phó Dật Thần bỏ một khoản lớn mua về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên mũ phượng, trân châu tròn to, bảo thạch trong suốt lấp lánh.
“Nhất bái trời đất.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa vào động phòng.”
“Thế tử gia, Thế tử phi, uống rượu hợp cẩn, mong hai người hòa hợp trọn đời, ân ái dài lâu.”
“Chúc sớm sinh quý tử…”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Phó Tư Viện cất giọng trong trẻo hô vang, ta và Phó Dật Thần nhìn nhau, cùng bật cười.
Đêm hoa chúc ấy, Phó Dật Thần quả thật đã dốc hết sức mình.
Sau mấy ngày triền miên không dứt, chàng lại cùng ta về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến.
Phụ mẫu ta mua hai căn nhà liền kề, một căn cho đại ca, một căn cho nhị ca.
Mẫu thân lại định mua thêm hai căn nữa, sau này khi hai đệ đệ thành thân, mỗi người một căn, còn mẫu thân và phụ thân cùng tổ mẫu vẫn ở căn nhà cũ.
Có tiền tài, có thế lực, ta mới có thể ngẩng đầu mà sống.
“Chỉ cần mẫu thân thấy tốt là được.”
“Nhà chỉ cần ở được là ổn, nhưng phải mua nhiều ruộng đất, trang trại, lúa gạo và bạc mới là gốc rễ.”
Phó Dật Thần sắp đi biên cương, ta cũng gấp gáp muốn có con.
Việc bếp núc trong phủ Quốc công ta giao lại cho Phó Tư Viện, còn nàng cùng Phó Dật Thần chuyển đến ở trong nhà ta.
Phó Dật Thần đi dạo một vòng quanh rồi nói với ta:
“Ngôi nhà này của nàng, trông thật khiến người ta thấy dễ chịu.”
“Nếu không phải phủ Quốc công nhà lớn nghiệp nhiều, cần nàng là Thế tử phi quản lý, ta thấy nàng ở đây dưỡng thai là hợp nhất.”
Ta khẽ vuốt bụng, nơi ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì.
“Vậy thì Thế tử gia phải cố gắng hơn nữa, để ta sớm có thai mới được.”
Nam nhân, không thể trêu chọc.
Nhất là nam nhân đã thèm khát từ lâu, nay lại học được cách phóng túng giữa ban ngày.
Ngày đường tỷ đến, ta vừa cùng Phó Dật Thần quấn quýt xong, đang tắm rửa.
“Hãy để nàng ấy ngồi chờ ở tiền sảnh, ta thu dọn xong sẽ qua.”
Phó Dật Thần muốn đi cùng ta, ta ấn chặt chàng lại.
“Bất kể khi đó đường tỷ hồ đồ thế nào, trước kia tỷ ấy đối xử với ta không tệ. Đây là chuyện giữa tỷ muội ta, chàng là phu quân ta, không thể xen vào.”
“Nếu không, chẳng khác nào sỉ nhục ta, cũng là sỉ nhục chính chàng.”
Ta chỉnh trang xong liền đi đến đại sảnh.
Đã gần hai năm ta chưa gặp đường tỷ.