Thư phòng khóa cửa, ta không dám nán lại, mắt không dám nhìn lung tung, vội lấy hai cuốn rồi ra.
“Tẩu tẩu…”
“Tư Viện.”
Phó Tư Viện đưa cho ta mấy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn.
“?”
“Muội bảo Thôi Ngọc Trân trả lại những báu vật muội từng tặng, rồi bán đi, đây là bạc bán được, đưa hết cho tẩu.”
Ta kinh ngạc đến ngây người.
“Muội tặng những báu vật kia vì nàng ta đã đính ước với ca ca muội, sau này là tẩu tẩu của muội. Nhưng nàng ta vô tình vô nghĩa, không xứng để muội kết giao, càng không xứng nhận quà muội tặng.”
“Những thứ đó nàng ta đã dùng rồi, không xứng với tẩu tẩu, muội bán thành bạc, tẩu tẩu thích gì cứ mua.”
Phó Tư Viện nhét ngân phiếu vào lòng ta, rồi nhận lấy hộp gấm từ tay nha hoàn, mở ra.
“Đây là lễ vật Phó Tư Viện tặng tẩu tẩu, tẩu tẩu nhất định phải nhận.”
“Ca ca thoát khỏi nguy kịch, đều là công lao của tẩu tẩu, ơn lớn này Tư Viện khắc ghi, sau này tẩu tẩu chỉ cần ra lệnh.”
Cô nương này thật thà ghét thương rõ ràng, hào phóng khoáng đạt.
Ta thật lòng mến nàng.
Thôi Ngọc Trân thì có chút bản lĩnh, sai người gửi thư hỏi ta: Phó Dật Thần ra sao? Có tỉnh lại không?
Ta cho ma ma đi nói với Quốc công phu nhân, những sâu mọt trong phủ cần dọn dẹp, cần trừng trị.
Thư, ta đốt ngay.
Trả thư? Không đời nào.
Tin tức về Phó Dật Thần, ta sẽ chẳng cho nàng ta biết một chút nào.
Nàng ta hối hận? Trên đời không có t.h.u.ố.c chữa hối hận.
Nam nhân, tiền bạc, địa vị đã rơi vào tay ta, muốn bắt ta trả lại ư? Không đời nào.
5
Phó Dật Thần vẫn chưa tỉnh lại, cho uống t.h.u.ố.c phải hết sức cẩn thận, nhân sâm thì còn có thể nuốt, nhưng cháo lại chẳng thể trôi qua cổ họng.
Vết thương trên người chàng đang dần dần lành lại.
Thái y nói khi ấy thương thế quá nặng, giờ có thể giữ được mạng đã là kỳ tích rồi, còn tỉnh lại được hay không, bao giờ mới tỉnh, chỉ có thể giao cho thời gian định đoạt.
Quốc công gia là nam nhân nên còn có thể kìm nén được.
Quốc công phu nhân và Phó Tư Viện thì cùng nhau òa khóc thành tiếng.
Trong thời gian ấy, Thái tử từng đến, ban cho không ít d.ư.ợ.c liệu quý.
Ngài ngồi bên giường, nhìn Phó Dật Thần nằm bất động:
“Thôi thị.”
“Điện hạ.”
“Hãy chăm sóc Dật Thần cho tốt. Nếu thiếu d.ư.ợ.c liệu gì, cứ cho người đến Đông cung tìm cô.”
“Vâng.”
Ta về làm dâu được một tháng, tính ra thì nội thương, ngoại thương của Phó Dật Thần lẽ ra đã dưỡng lành.
Ta cũng từ việc chỉ rửa mặt, lau tay cho chàng lúc đầu, dần chuyển sang xoa bóp, ngâm chân mỗi ngày.
Nhất là phần đầu, ta còn đặc biệt học huyệt đạo từ thái y.
Ta cho người khiêng chàng ra sân phơi nắng, cho chàng ngửi hương hoa, hương quả; ngay cả gối đầu ngủ ban đêm cũng đều là thảo dược.
Thư phòng của chàng, ta cũng đến mấy lần, sách thay hết cuốn này đến cuốn khác.
“Thế tử phi, nội tổ mẫu và mẫu thân của người đến rồi, giờ đang qua đây. Phu nhân dặn các người gặp gỡ chuyện trò cho vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nội tổ mẫu và mẫu thân thấy sắc mặt ta hồng hào, thậm chí còn đầy đặn hơn, cao thêm chút, mới an tâm.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta biết họ có ngàn lời muốn nói.
“Tổ mẫu, mẫu thân, con rất khỏe.”
“Đợi khi thế tử gia tỉnh lại, con sẽ cùng thế tử gia về nhà.”
Tiễn tổ mẫu và mẫu thân ra đến cổng, mẫu thân nhỏ giọng nói:
“Phụ thân con được thăng quan rồi, hai ca ca con cũng được giao việc, tiền mang về nhà nhiều hơn trước.”
“Đông Bằng và Thuận Khôn còn được nhận suất vào Quốc tử giám học, là nhờ Thái tử điện hạ ban thưởng. Ngọc Thư, con nhất định phải sống thật tốt…”
“Mẫu thân, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, con tin thế tử gia nhất định sẽ khỏe lại. Ngày chàng cùng con về nhà, sẽ không còn xa nữa.”
Quốc công phu nhân ra tay hào phóng vô cùng, tặng rất nhiều d.ư.ợ.c liệu cũ quý, đã được bào chế kỹ, đều là thứ tổ mẫu ta cần mà nhà trước đây mua không nổi.
Được người ta đối xử tốt như thế, ta lại càng chăm sóc Phó Dật Thần tỉ mỉ hơn nữa.
Cơm, thịt, rau tất nhiên phải ăn, chàng không nuốt được thì ta dùng ống trúc từ từ đổ vào.
Chàng vẫn có thể đại tiện.
Tuy nghe thô tục, nhưng ăn uống bài tiết là chuyện thường tình của con người.
Kinh thành có một cô nương tên Minh nương, bán đồ ăn rất hiếm lạ.
Ta không được phép ra ngoài, Tư Viện sai người đi mua về, cùng ta ăn.
“Tẩu tẩu, ngon không?”
“Mát lạnh, ngon lắm, mấy viên bánh trôi nhỏ này cũng ngon, dẻo quánh.”
Phó Tư Viện bỗng nhiên rơi nước mắt.
Từng giọt, từng giọt rơi vào trong bát.
“Nếu ca ca khỏe mạnh, nhất định sẽ đích thân đưa chúng ta ra ngoài ăn.”
“Còn sẽ dẫn chúng ta đi tửu lâu, đi Trân Bảo Các, đi…”
Phó Tư Viện không ngừng lau nước mắt, càng lau càng nhiều.
Ta đưa khăn tay cho nàng.
“Cảm ơn tẩu tẩu.”
“Ta không cố ý đâu… chỉ là không nén nổi thôi.”
Ta hiểu.
Nếp nhăn trên mặt Quốc công gia ngày càng nhiều hơn.
Quốc công phu nhân hai bên tóc đã điểm bạc.
Có lẽ ta nên làm điều gì đó.
Ta kéo Phó Tư Viện ra góc, khẽ nói ý định của mình.
“……”
Nàng mở to mắt, không thể tin nổi.
“Có thể làm vậy sao?”
“Không thử thì sao biết được.”
Phó Dật Thần hôn mê đã hai, ba tháng.
Rằm tháng Bảy, ngày quỷ môn khai.
Ta cả gan đoán, họ không cho ta ra khỏi viện, vậy còn Phó Dật Thần thì sao?
Nếu thực sự có hồn phách, thì hồn phách của chàng đang ở đâu?