Yên Hỏa Vĩnh Trường Ninh

Chương 3



“Ngọc Thư, con là đứa thông minh, sẽ không oán hận bá mẫu và tỷ tỷ con, đúng chứ?”

 

Ta lập tức quỳ xuống lần nữa, chân thành nói:

 

“Có thể chia sẻ lo toan cùng tỷ tỷ và bá mẫu, con cam tâm tình nguyện.”

 

3

 

Về nhà, mẫu thân ôm ta khóc đến quặn lòng.

 

“Tại mẫu thân bất tài, để họ ép con đi thay gả…”

 

“Mẫu thân, con nguyện ý.”

 

Dẫu lòng chẳng muốn, từ khi ta khai sinh bát tự, đến lúc Chu ma ma khẽ nhấc tách trà lên, mọi chuyện đã không còn do ta quyết định.

 

Ta luôn cho mình là cô nương may mắn, có phúc.

 

Mang cả nhà ta sang đời sống như bây giờ, ta thấy mình hoàn toàn xứng.

 

Còn việc gả cho Phó Dật Thần xung hỉ?

 

Dù cuối cùng chàng sống hay c.h.ế.t, miễn phủ Anh Quốc công không bắt ta chôn cùng người c.h.ế.t, ta vẫn còn cơ hội đổi đời.

 

Quả nhiên, phủ Anh Quốc công tới rất nhanh, tâm thư lục lễ xong trong một ngày. 

 

Bá phụ tự tay đưa đến đồ hồi môn sáu mươi sáu bộ, cùng hai vạn lượng bạc giữ trong rương.

 

“Con à, đừng oán bá mẫu, cũng đừng trách tỷ tỷ, thật sự là…”

 

Họ giả nhân giả nghĩa.

 

Ta nói rằng ta không oán không hận, họ không tin.

 

Gả cho Phó Dật Thần xung hỉ, ta có được của hồi môn mà cả đời cũng chẳng tích lại được, phụ thân và hai ca ca đều có việc làm khả quan, nội tổ mẫu và mẫu thân sau này đứng trước họ hàng sẽ có thể ngẩng cao đầu, hai đệ đệ cũng có tương lai sáng lạng.

 

Nhận được nhiều như vậy, ta thật chẳng còn chỗ cho hờn giận.

 

Ta tự nguyện gả cho Phó Dật Thần xung hỉ.

 

Ta dặn nội tổ mẫu và mẫu thân chớ khóc.

 

Chỉ cần vượt qua màn này, tương lai của ta sẽ rực rỡ.

 

Không có đại lễ rình ràng, nhưng phủ Anh Quốc công vẫn cho ta chút thể diện: kiệu tám người khiêng, trống chiêng cầm vào, ta ôm bản ngọc như ý ngự ban mà độc lập lễ đường, sau đó đưa vào phòng tân.

 

Ta tự gỡ khăn hỷ, không có rượu hợp cẩn, không có náo phá phòng.

 

Chỉ có mùi t.h.u.ố.c nồng đặc trong phòng, và Phó Dật Thần nằm trên giường, bất tỉnh sống c.h.ế.t ra sao không biết.

 

Nha hoàn và các ma ma lặng thinh hầu hạ.

 

Một đạo sĩ bước vào, lẩm bẩm khá lâu, phẩy phẩy bùa chú, cuối cùng buộc dây chỉ đỏ vào cổ tay Phó Dật Thần, rồi cũng buộc vào tay ta.

 

“Ba ngày không được tháo.”

 

Ta khẽ đáp.

 

Cửa ngoài có Quốc công gia đỏ mắt, Quốc công phu nhân xanh xao, và một thiếu nữ lau nước mắt liên miên, đó là muội muội của Phó Dật Thần, Phó Tư Viện.

 

Đạo sĩ đóng cửa, trong phòng chỉ còn một ma ma và hai nha hoàn.

 

“Thế tử phi muốn ăn gì không?”

 

“Ăn ít thôi.” 

 

“Gà hầm, hoành thánh…” 

 

Ma ma đọc tên mấy món.

 

“Cho một bát hoành thánh đi.”

 

“Vâng.”

 

Ăn xong hoành thánh, họ mang nước tới cho ta tắm rửa.

 

Ta không hỏi Phó Dật Thần ra sao, người nằm đó, mắt ta thấy rõ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Các ngươi đi lấy chậu nước ấm, ta lau giúp Thế tử…” 

 

Ta chẳng còn giữ sắc diện, chẳng còn e thẹn.

 

Ngay từ khi đồng ý gả, số mệnh ta đã buộc chặt với sinh tử của chàng.

 

Nay chàng là phu quân, đừng nói lau mặt, lau tay, đến việc cởi y phục cho chàng cũng là chuyện chính đáng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Thế tử gia, ta là Thôi Ngọc Thư, ngày trước chàng từng chỉ ta đường, giờ ta là thê tử chàng rồi.”

 

“Chàng là người tốt, nên hãy nhất định phải tốt lại.”

 

Ta vừa dứt lời, hai nha hoàn nghẹn ngào, rồi nhanh chóng lấy tay bịt miệng.

 

May mà dây đỏ còn dài, dài đến tận phòng tắm.

 

Một ngày mệt mỏi, ta hỏi ma ma có thể ngủ trên giường không.

 

“Người là phu nhân của Thế tử, là Thế tử phi của phủ Anh Quốc công, tất nhiên phải chung giường với Thế tử.”

 

Ta leo vào phía trong giường, im lặng nắm lấy tay Phó Dật Thần.

 

Lúc này, ta muốn dâng phần may mắn, phúc phần của mình cho chàng, mong chàng sống lại.

 

Khi chàng uống thuốc, ta cũng phụ giúp.

 

Thương tích chàng nặng, không tiện di chuyển; cho t.h.u.ố.c phải từng chút một, sợ quá nhiều sẽ khiến chàng sặc. 

 

Không có lễ chào hỏi phu gia vào ngày thứ hai, không có gặp gỡ trưởng bối, cũng không có ngày lại mặt sau ba ngày. 

 

Ta suốt thời gian không ra khỏi phòng, ăn uống đều trong phòng.

 

Đạo sĩ lại vào, lẩm bẩm rồi đốt dây đỏ. 

 

Lại lẩm bẩm thêm rồi đi.

 

Thái y tiếp vào nhà, bắt mạch cho Phó Dật Thần. 

 

Khuôn mặt ông thoạt nhìn u uất, dần dần nếp nhăn cau mày mềm ra.

 

“Chúc mừng Quốc công gia, Thế tử đã có khởi sắc, t.h.u.ố.c tiếp tục dùng, chỉ cần tỉnh lại được…”

 

Quốc công gia không ngớt nói mấy câu tốt lành.

 

Quốc công phu nhân nắm tay ta: 

 

“Đứa trẻ ngoan…” 

 

Bà nghẹn không nói nên lời.

 

Bà gửi cho ta không ít bảo vật kỳ lạ, nói là quà ra mắt của trưởng bối tộc.

 

Khi Phó Dật Thần khá hơn, chàng sẽ đưa ta theo đến bái tạ các bề trên. 

 

Toàn là bảo vật mà ta chưa từng thấy.

 

Ma ma hỏi: “Thế tử phi, những thứ này cho vào cùng chỗ với hồi môn của người chăng?” 

 

“Để chung đi.”

 

Nhà ta thế này thế nọ, chẳng thể có nha hoàn hầu hạ; ta gả vào phủ Anh Quốc công cuống cuồng, mẫu thân chẳng kịp mua cho ta vài nha hoàn lanh lợi. 

 

Ta một mình bước vào phủ, tất nhiên nghe theo lời họ.

 

Chỉ cần Phó Dật Thần khá lên, đừng nói nha hoàn tín cẩn, muốn gì có nấy. 

 

Vì thế, ta càng thương chàng hơn.

 

Chàng bất tỉnh, ta rửa mặt, lau tay, lau chân cho chàng, chuyện chỗ kín thì không do ta, mà do tiểu thị vệ của chàng lo.

 

Ăn uống đầy đủ, Quốc công phu nhân cho người đo kích cỡ may y phục.

 

Ta đáp lễ bằng cách đọc sách cho chàng nghe. 

 

Sách lấy ở thư phòng của chàng.