Phó Dật Thần cung kính hành lễ:
“Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu.”
Mẫu thân ta hoảng hốt xua tay:
“Không, không, không cần đa lễ.”
“Nhanh đỡ thế tử, đừng để thế tử ngã.”
Phó Dật Thần cũng hiểu, có chàng ở đó thì ta với mẫu thân chẳng thể nói gì riêng, nên chỉ ngồi một lát rồi bảo người đẩy đi.
Mẫu thân nhìn ra ngoài một lúc lâu, thấy không ai vào mới nắm tay ta, mắt ươn ướt:
“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”
Ta lén đưa bà tờ ngân phiếu mười ngàn lượng, dặn bà giấu kỹ, đừng cho ai, cũng đừng mang ra tiêu.
Tờ ngân phiếu đó là Phó Tư Uyển đưa ta.
Quốc công phu nhân cũng tặng, nhưng là bạc, mà bạc thì nặng, tay ta yếu, sao mang nhiều được.
Nhỡ đâu một ngày nào đó phủ Quốc công trở mặt, có tấm ngân phiếu này, ta cũng chẳng đến nỗi tay trắng không nơi nương thân.
Còn tờ ngân phiếu hai vạn lượng do bá phụ cho, ta đã khâu sẵn trong áo lót, đó mới là đường lui thật sự của ta.
7
Thoáng chốc đã đến mùng mười tháng tám, ngày Trung thu càng lúc càng gần.
Những cô nương đã xuất giá đều phải về nhà mẹ đẻ, còn còn rể thì phải chuẩn bị quà Trung thu biếu nhạc phụ, nhạc mẫu.
Ta nhìn thoáng qua Phó Dật Thần đang chậm rãi bước đi trong sân.
Không biết Quốc công phu nhân có cho chàng đi cùng ta về nhà hay không?
Hay nói đúng hơn, ta có được phép bước ra khỏi viện này hay không?
Tất cả những điều ấy đều là một loại tín hiệu, tín hiệu cho thấy Quốc công phủ có thật lòng thừa nhận ta hay không, và Phó Dật Thần có thật sự sẽ khỏe lại hay không.
Đến chạng vạng, Chu ma ma dẫn theo hai nha hoàn đi vào:
“Lão nô tham kiến Thế tử gia, Thế tử phi.”
“Thế tử phi, sắp đến Trung thu rồi, đây là quà phu nhân chuẩn bị cho thông gia, mời ngài xem có thiếu thứ gì không.”
Ta đón lấy tờ danh sách viết trên giấy tuyên.
Ăn, mặc, dùng, cái gì cũng có, ngay cả Tết ở nhà ta cũng chưa từng chuẩn bị chu toàn như vậy.
“Đa tạ mẫu thân đã quan tâm. Đến lúc đó… là con một mình về, hay là…”
Ta ngập ngừng nhìn sang Phó Dật Thần.
Chàng lập tức nói: “Tất nhiên là ta sẽ đi cùng nàng.”
Chàng còn đặc biệt thêm vào hai bộ văn phòng tứ bảo, riêng giấy tuyên đã mười tệp.
Đủ để hai đứa đệ đệ ngốc của ta dùng khá lâu, mà lại là loại giấy tốt nhất, nếu bảo quản cẩn thận còn có thể truyền lại đời sau.
Ngày mười hai tháng tám.
Từ khi gả vào đây đã gần bốn tháng, hôm nay là lần đầu tiên ta bước ra khỏi cánh cổng viện.
Quốc công phu nhân mấy ngày nay cũng bận, dặn rằng khỏi cần qua vấn an, cứ trực tiếp ra ngoài, về thì chỉ cần đến chào một tiếng là được.
Suốt đường đi, ta ngồi bên cạnh Phó Dật Thần, nhìn đôi tay đang đan chặt vào nhau của chúng ta, ta khẽ quay đầu, mỉm cười.
Chàng không nói gì, chỉ hơi siết nhẹ tay ta, đầu ngón tay khẽ cào trong lòng bàn tay ta mấy cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy ta không quay lại, chàng lại nâng tay ta lên, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay.
Chàng thật to gan, trong xe còn có hai nha hoàn kia mà!
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta trừng mắt liếc chàng, mặt đỏ bừng, vội quay đầu sang hướng khác.
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà, phụ mẫu, hai ca ca và mấy đệ đệ đã đợi từ lâu, còn có hai thúc bá cùng gia quyến họ nữa.
“Bái kiến Thế tử gia, Thế tử phi.”
“Đều là người một nhà, nhạc phụ, nhạc mẫu không cần đa lễ.”
“Muội phu (tỷ phu)!”
Phó Dật Thần giống như một món đồ sứ quý, được mọi người vây quanh mà dìu vào trong.
Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Sai hai ca ca mang lễ vật Trung thu vào nhà, lại bảo ta vào phòng nói chuyện với tổ mẫu, còn bà cùng hai thẩm thẩm thì đi chuẩn bị bữa trưa.
“Mẫu thân, để con giúp.”
“Hôm nay không cần con làm gì cả.”
Mẫu thân cười, nhẹ đẩy ta vào phòng tổ mẫu.
Đây từng là căn phòng của ta, hồi nhỏ ta vẫn ngủ chung với bà.
Giờ căn phòng sạch sẽ tinh tươm, hiển nhiên là biết Phó Dật Thần sẽ về cùng ta nên đã được dọn dẹp kỹ càng.
“Thư Thư, lại đây, để bà nhìn cho kỹ nào.”
Ta thấy sắc mặt bà tốt hơn trước nhiều, trong lòng biết chắc t.h.u.ố.c bổ mà Quốc công phủ tặng đều được mẫu thân mang cho bà dùng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Phó Dật Thần tiến lên quỳ lạy bà, khiến cả nhà đều sững sờ, ngay cả ta cũng không tin nổi.
Nếu không có vụ “thay gả xung hỷ” năm đó, ta đừng nói là gả cho chàng, ngay cả làm thiếp cũng chẳng có tư cách.
“Không được, không được đâu…”
Nhưng chẳng ai cản nổi Phó Dật Thần.
Thân thể chàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lại không cho người đỡ, mỗi lần quỳ rồi đứng dậy đều khiến mồ hôi thấm ướt trán.
Ta bước đến đỡ chàng, cũng khẽ cào vào lòng bàn tay chàng mấy cái.
Ánh mắt chàng lập tức sáng lên.
Khi cùng bà nói chuyện phiếm, chàng bất chợt nhắc:
“Ta và Ngọc Thư, thật ra từng gặp nhau từ trước.”
Ta ngạc nhiên, ta tưởng chàng đã quên.
Hồi đó chàng vừa đính hôn với đường tỷ ta, ta đi cùng nàng ta đến Quốc công phủ dự yến.
Có người giở trò, cố tình dẫn ta lạc vào khu cấm địa của phủ.
Thị vệ giương cung chĩa thẳng vào ta, ta hoảng hốt giải thích rằng mình đi nhầm đường, rằng ta chỉ là khách đi cùng.
Nhưng họ chẳng tin, một lòng muốn bắt ta lại để thẩm vấn.
Chính Phó Dật Thần khi đó xuất hiện, nói rằng tin ta, bảo thả ta đi.
Sợ ta lạc đường lần nữa, chàng còn đích thân tiễn ta ra một đoạn.
Ta cứ ngỡ chàng đã quên chuyện đó, nào ngờ, chàng vẫn còn nhớ.