Yên Hỏa Vĩnh Trường Ninh

Chương 7



8

 

Bữa trưa hôm ấy, đường tỷ đến.

 

Vừa tới cửa, nàng ta đã la hét ầm ĩ, đòi gặp Phó Dật Thần.

 

Thực ra ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc bị nàng ta tìm đến.

 

Nhưng khi thấy Phó Dật Thần đặt đũa xuống, đứng dậy ra ngoài, đầu óc ta bỗng ong ong.

 

Mẫu thân gọi ta mấy tiếng liên tiếp, ta mới hoàn hồn lại:

 

“Con không sao đâu, mẫu thân.”

 

Không cần soi gương, ta cũng biết sắc mặt mình lúc này nhất định là trắng bệch, cực kỳ khó coi.

 

Dù đường tỷ có là kẻ sai, chúng ta cũng không thể, càng không dám, làm gì được nàng ta.

 

Ta đứng dậy, bước ra ngoài.

 

Thấy đường tỷ mừng rỡ nhào tới ôm lấy Phó Dật Thần:

 

“Phó ca ca…”

 

Phó Dật Thần nghiêng người né tránh, giọng lạnh nhạt gọi:

 

“Thôi tiểu thư.”

 

“Phó ca ca, khi đó ta bị lừa, là Thôi Ngọc Thư lừa ta, là nàng ta…”

 

“Thôi tiểu thư, đúng sai phải trái, ta tự có phân định trong lòng. Đến cùng là Thôi tiểu thư hối hôn, hay là Ngọc Thư thay nàng xuất giá để xung hỷ, đối với ta đều không quan trọng.”

 

“Chỉ cần ta nhận Thôi Ngọc Thư là thê tử của ta, là Thế tử phi của Quốc công phủ, vậy là đủ rồi.”

 

“Nàng không cần biện giải gì thêm, cũng không cần bôi nhọ hay vu khống ai cả. Thôi tiểu thư, người cần mặt, cây cần vỏ, đừng tự hạ thấp mình.”

 

Phó Dật Thần gọi tiểu đồng đến, tiễn đường tỷ về.

 

Trước khi đi, ánh mắt nàng ta nhìn ta hận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Xem ra trong lòng nàng ta chẳng thấy mình sai, chỉ cho rằng ta đã cướp mất nhân duyên của nàng ta mà thôi.

 

Bữa cơm ấy, vì có một trận náo loạn của nàng ta, ai nấy đều ăn chẳng yên.

 

Tổ mẫu khuyên ta sau này trở về đừng cãi cọ với Phó Dật Thần, rằng đã xuất giá thì phải theo phu quân…

 

Một tràng đạo lý, kỳ thực ta chẳng nghe lọt chữ nào.

 

Ta vốn chưa từng nghĩ Phó Dật Thần sẽ si mê ta, hay sẽ chỉ ở bên ta suốt đời.

 

Những lời như “một đời một kiếp một đôi người”, đều là nói cho kẻ si tình nghe.

 

Còn ta, ta là kẻ tầm thường.

 

Ta yêu tiền, yêu quyền, yêu chính mình.

 

Sau này nếu chàng thật sự có dính dáng gì với đường tỷ, ta chỉ có thể nói, chàng thật rẻ tiền.

 

Khi về đến Quốc công phủ, phu nhân thương con trai, chẳng để chúng ta qua hành lễ hay bẩm báo gì, chỉ bảo cứ về viện nghỉ ngơi.

 

Ta tắm rửa thay áo, gỡ xuống mớ trâm cài nặng nề trên đầu, rồi lấy một quyển sách ngồi bên cửa sổ đọc.

 

Phó Dật Thần thong thả đi qua đi lại trước mặt ta mấy lượt, nếu là trước kia, ta nhất định đã đặt sách xuống để trò chuyện với chàng. 

 

Nhưng hôm nay ta chỉ muốn yên tĩnh đọc sách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng giận rồi à? Là vì Thôi tiểu thư sao? Nhưng ta đã nói rõ với nàng ta rồi, sau này tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội dây dưa nữa.”

 

“Nàng bỗng im lặng không nói với ta, ta thật chẳng quen chút nào.”

 

Ta ngẩng lên nhìn hắn, bật cười:

 

“Một công tử tốt như thế lại thành phu quân của ta, ta cũng thấy thật khó tin.”

 

Xem sắc mặt người khác mà nói năng hành sự, đó là sở trường của ta.

 

Khi ta muốn dỗ ai, nhất định có thể dỗ người ấy vui đến ngọt ngào.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta không nhắc đến đường tỷ, càng không nói xấu nàng ta.

 

Ta đưa sách tới trước mặt Phó Dật Thần:

 

“Làm phiền Thế tử gia đọc cho ta nghe đi.”

 

Sách của chàng rất nhiều, đều là loại ta trước đây không có cơ hội chạm vào.

 

Hơn nữa trên đó có chú giải rõ ràng, đọc hiểu cũng dễ hơn nhiều.

 

Ta còn nghĩ, sau này nếu được chàng đồng ý, ta sẽ chép lại một bản cho hai đệ đệ ngốc của ta.

 

Rằm tháng Tám, ngày đoàn viên.

 

Quốc công phủ hiếm khi mở tiệc lớn đến mấy chục bàn, đều là thân tộc và bậc trưởng bối.

 

Ta đã sớm hiểu ý của Quốc công phu nhân: một là mừng lễ, hai là để ta dâng trà nhận thân.

 

Phó Tư Viện kéo tay ta, vừa nũng nịu vừa nói chờ qua Trung thu sẽ nhờ ta làm giúp nàng một bộ váy mới.

 

Trước kia vì Phó Dật Thần bị thương hôn mê, nàng cũng lo lắng chẳng yên, đừng nói váy mới, ngay cả ra cửa cũng ít.

 

Tiểu cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lại biết che chở người nhà, ta nào nỡ từ chối.

 

“Được.”

 

“Tẩu tẩu thật tốt.”

 

Nàng lại kể cho ta nghe vài chuyện trong phủ: mấy vị di nương của Quốc công gia, bao nhiêu con thứ, con gái riêng, còn có lão phu nhân chưa từng lộ diện.

 

“Bà ta không phải tổ mẫu ruột của chúng ta, sống cùng con trai ở phố Chu Tước bên kia, chỉ đến nhà mấy ngày vào Trung thu hay Tết mà thôi.”

 

“Tẩu tẩu, tỷ phải cẩn thận với bà ta, bà ta rất hiểm độc đấy. Ngoài mặt đối tốt, sau lưng lại đ.â.m dao.”

 

Rằm tháng Tám quả thật là yến tiệc nhận thân.

 

Sau khi dâng trà nhận người, ta cũng nhận được không ít quà.

 

Vị kế thất của tiền Quốc công gia kia trông có vẻ hiền lành dễ gần.

 

Nhưng vì đã nghe lời Tư Viện trước đó, nên từng câu từng chữ của bà ta, ta đều dè chừng suy xét.

 

Yến tiệc Trung thu trong phủ rộn ràng náo nhiệt, đám thứ đệ, thứ muội đều ngoan ngoãn, trông rất quy củ.

 

Các di nương của Quốc công gia lại càng cẩn trọng dè dặt, lời nói hành vi đâu ra đó, chẳng ai dám gây chuyện.

 

Phu nhân quả nhiên giỏi quản gia.

 

Hoặc cũng có thể là vì Quốc công gia đầu óc sáng suốt, chưa từng sủng thiếp diệt thê.

 

Mà nhìn ra được, ông rất mực tôn trọng Quốc công phu nhân.

 

Sau này nếu ta có thể sống được phong nhã, thể diện như bà ấy, ta cũng mãn nguyện rồi.