Nàng là con gái duy nhất của di mẫu hắn.
Sau khi di mẫu hắn qua đời, cữu phụ hắn tái hôn, Phó phu nhân lo cháu gái chịu thiệt nên đón về nuôi dưỡng.
Khi nàng lớn lên, Phó phu nhân vì nàng tìm cho một mối hôn sự.
Ngoài việc xa xôi, mối duyên đó hầu như không có chỗ nào không tốt.
Nhưng chẳng ngờ mới năm năm, không hiểu xảy ra biến cố gì, khiến nàng phải quay về.
“Từ Chỉ, ta bảo nàng đợi mười ngày, sao nàng không đợi?”
Phó Cẩm Hằng chất vấn.
“Ngươi nghĩ tình cảnh hôm đó, hai nhà chúng ta có thể chờ nổi sao?”
Thiệp mời đã gửi đi, khách khứa từ xa gần đều có mặt, thậm chí mấy vị quý nhân trong cung cũng đang đợi.
Vậy nên, dù là Phó gia hay Từ gia, đều không thể chờ.
Phó Cẩm Hằng nghẹn lời:
“Ta chỉ sợ nàng chịu ấm ức thôi.”
Nỗi ấm ức của ta, chính là ngươi phũ phàng bỏ mặc ta.
Ta lau tay, tự rót một chén trà.
Hắn dường như có chút áy náy, định nói gì, nhưng tiếng ho khẽ phía sau vang lên, hắn lập tức nuốt hết trở vào.
“Vào cửa thì cũng thôi, nhưng ta có lời muốn nói. Ta đã đưa biểu tỷ cùng về rồi.”
“Ừ, rồi sao?”
Có lẽ giọng ta lạnh nhạt khiến hắn khó chịu, giọng hắn cũng cứng nhắc:
“Vị trí chính thất, biểu tỷ sẽ không tranh, nhưng mong nàng hiểu chuyện, đừng quấy rầy nàng ấy.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn:
“Ngươi về nhà, chẳng lẽ không đến bái kiến phụ mẫu trước sao?”
Hắn nhíu mày:
“Ta vừa về đã vội đến gặp nàng, ý nàng là gì?”
“Vậy thì mau đi bái kiến phụ mẫu đi. Dù sao chuyện Lưu phu nhân trở về cũng là việc lớn, sau này an trí thế nào, ngươi cũng phải thưa với họ.”
“Đi thì đi! Nhưng ta đã quyết rồi, lần này mặc ai phản đối ta cũng sẽ nạp biểu tỷ vào phòng.”
Phó Cẩm Hằng đi tới cạnh Kiều Hồng Anh, hai người nhìn nhau, tình ý dạt dào, rồi kề vai bước về chính viện.
Đi được bảy tám bước, Kiều Hồng Anh bỗng liếc ta một cái, ánh mắt tràn đầy đắc ý và thắng lợi, như đang nói:
“Năm năm rồi, Phó Cẩm Hằng vẫn là của ta, ngươi cướp không nổi đâu.”
Ngữ Nhi vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Phó Nhị lang chẳng phải vẫn chưa biết, bây giờ cô nương đã thành tẩu t.ử của hắn rồi sao?”
Ta ném chiếc khăn dính bẩn ra ngoài, cất bước ra khỏi hoa phòng:
“Sắp có tuyết rồi, ta phải về xem phu quân đã uống t.h.u.ố.c chưa.”
4
Phủ Nguyên Quốc công rất lớn, hai khu viện năm dãy thông nhau hợp thành một, chia thành Tả viện và Hữu viện.
Lão công gia cùng phu nhân và Phó Cẩm Hằng ở Hữu viện.
Tả viện thì có Phó Yến cùng hai vị con thứ, Tam lang và Tứ lang.
Trước kia ta đến tìm Phó Cẩm Hằng, đều lui tới Hữu viện, còn Tả viện chỉ ghé qua mấy lần khi cùng hắn đi câu cá hay đào măng mùa xuân.
Nay dọn đến ở, ta lại thấy Tả viện tuy lạnh lẽo, nhưng thanh nhã yên tĩnh hơn nhiều.
Ta về phòng, Phó Yến vừa uống t.h.u.ố.c xong đang nghỉ ngơi, ta liền tự đi dùng bữa trưa.
Đang ăn dở, một ma ma đến báo:
“Biểu cô nãi nãi xin gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ồ.”
Ta thong thả ăn xong mới cho người mời Kiều Hồng Anh vào.
“Từ tiểu thư.”
So với năm năm trước, nàng có phần tiều tụy, nhưng lại thêm vài phần phong vận mềm mại.
“Lưu phu nhân tìm ta có chuyện gì sao?”
Phu gia nàng họ Lưu, ta chẳng rõ vì sao nàng phải “đại quy”, nên cố ý gọi nàng là “Lưu phu nhân”.
Kiều Hồng Anh khẽ cười lạnh:
“Ngươi vẫn giống hệt thuở nhỏ, kiêu căng ngạo mạn, ương bướng vô lễ.”
Ta chẳng đáp chẳng gật.
“Từ Chỉ, chẳng qua ngươi sinh ra tốt hơn một chút, có gì đáng để kiêu ngạo?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Lưu phu nhân, nếu ngươi còn nói với ta như vậy, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống hành lễ đấy.”
Ta nói.
“Ngươi!”
Kiều Hồng Anh tức giận, vặn xoắn khăn tay:
“Ngươi có đắc ý cũng vô dụng, Phó Cẩm Hằng từ nhỏ đã thích ta, mặc ngươi có bám riết thế nào, trong lòng hắn cũng không có ngươi.”
“Ngươi đại quy, có phải vì phu gia phát hiện ra ngươi cùng Phó Cẩm Hằng thư từ qua lại, lời lẽ ám muội, nên mới hưu ngươi không?”
Ta chỉ buột miệng đoán, nhưng sắc mặt Kiều Hồng Anh lập tức vô cùng khó coi.
Ta nhướn mày, lẽ nào đoán trúng?
“Từ Chỉ, ngươi đừng đắc ý, tương lai ngươi cũng sẽ có kết cục như ta, ta nhất định khiến Nhị lang hưu ngươi.”
Ta liếc nàng một cái, phất tay áo bảo ma ma ở cửa:
“Đuổi ra ngoài.”
Ma ma bước lên lôi kéo, Kiều Hồng Anh vội hét:
“Từ Chỉ, Nhị lang vừa mới bị Quốc công gia đ.á.n.h ba mươi trượng, còn bị giam vào từ đường, ngươi chẳng lo lắng chút nào sao?”
“Cho dù ngươi ghen ghét ta, hận hắn trong lòng có ta, thì ngươi cũng phải nghĩ cho đại cục. Hắn là phu quân ngươi, nếu hắn bệnh tật tàn phế, đối với ngươi có lợi gì?”
Nàng vừa dứt lời, ta bật cười lạnh:
“Ta nhớ trước kia ngươi thông minh lắm, sao mấy năm ở Tây Bắc lại hóa ngu thế?”
Nàng sững sờ, không hiểu.
Ta chỉ ra ngoài sân:
“Đây là đâu?”
Kiều Hồng Anh ngẩn người, bỗng như chợt nghĩ ra, tròn mắt nhìn quanh, rồi thét lên the thé:
“Từ Chỉ, ngươi không chờ hắn… ngươi… ngươi gả cho Phó Yến?”
Ta bật cười, cười rất lâu.
“Không lấy được hắn, ngươi lại làm thành tẩu t.ử của hắn! Một chiêu rút củi đáy nồi thật ngoan độc! Điên rồi, các ngươi đều điên cả rồi!”
Nàng hất ma ma, loạng choạng chạy ra.
“Tiểu thư, nàng ta bị quỷ nhập thân rồi sao?”
Ngữ Nhi nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách kia.
“Chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi! Ngươi thu xếp, ngày mai ta vào cung thỉnh an.”
5
Hoàng hậu nương nương là muội muội út của Phó công gia, nhập Trung cung mười hai năm, dưới gối vẫn chưa có con.
Vừa thấy ta, nàng liền sốt sắng hỏi:
“Nghe nói Phó Cẩm Hằng đã trở về? Hắn biết con gả cho Phó Yến, có gây chuyện không?”