Ta rơi nước mắt, tủi thân thưa:
“Hắn vừa về đã xông thẳng vào viện con, nói muốn nạp Lưu phu nhân làm thiếp…”
Hoàng hậu hừ lạnh:
“Thật hồ đồ. Vài hôm nữa, chờ hắn ra khỏi từ đường, nếu còn dám gây chuyện, con lập tức báo cho bản cung, bản cung đ.á.n.h gãy chân hắn!”
Ta làm ra vẻ ấm ức tạ ơn.
Hoàng hậu khẽ thở dài:
“Thân thể Phó Yến dạo này thế nào?”
“Sáng nay lúc con ra ngoài, chàng còn dặn con đi đường cẩn thận, vào cung nhớ thay chàng vấn an nương nương.”
“Đừng lo, phúc phận của con và Phó Yến còn ở phía sau.”
Ta cúi đầu, lại rơi lệ.
“Thôi thôi, đừng khóc nữa, con xem ai đến kìa.”
Lời vừa dứt, bên ngoài bước vào một thiếu niên mười tuổi, ta vội hành lễ:
“Thỉnh an Tam điện hạ.”
Dụ Dương nhanh bước đến, khẽ đỡ ta dậy:
“Biểu tỷ, sau khi thành thân… sống có tốt không?”
“Cũng khá tốt, còn đệ thì sao, ở học đường có chăm chỉ không?”
Dụ Dương gật đầu:
“Phu t.ử còn khen đệ nữa.”
Ta xót xa xoa đầu hắn.
“Xem hai đứa kìa, hết khóc lại cười, ai không biết còn tưởng mấy năm chưa gặp.”
Hoàng hậu trách yêu một câu, rồi sai Dụ Dương:
“Sáng nay ngoài cung có dâng quýt, đi bóc cho biểu tẩu ăn đi.”
Biểu tẩu?
Ta kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.
“Phải, tối qua Thánh thượng đích thân đưa Tam hoàng t.ử đến Phượng Ngô cung rồi.”
Tim ta khẽ run, không nén nổi vui sướng.
Dụ Dương là con trai của cô mẫu ta, biểu đệ ruột thịt.
Mười ba năm trước, khi Hoàng thượng tuyển hoàng hậu, cô mẫu ta và Hoàng hậu nương nương đều là ứng tuyển.
Cuối cùng, Hoàng thượng chọn nữ nhi Phó gia làm chính cung hoàng hậu, còn cô mẫu ta phong làm Quý phi.
Chỉ là, Hoàng hậu và cô mẫu ta đều là người bạc mệnh.
Hoàng hậu đến nay chưa có con, còn cô mẫu ta thì mất sớm, lúc Dụ Dương mới ba tuổi.
Dụ Dương luôn là nỗi lo của cả nhà ta, sợ nó sống không yên, bị người bắt nạt.
Mãi đến mấy năm trước, có người đề nghị đưa Dụ Dương nhập tịch dưới danh nghĩa Hoàng hậu nương nương…
Đây là chuyện hệ trọng, bởi một khi Dụ Dương trở thành con chính thất, liền có hai nhà ngoại tộc hùng mạnh, trong việc tranh ngôi Thái t.ử lại thêm một chỗ dựa.
Hoàng hậu cũng từng ngầm ám chỉ với mẫu thân ta một lần, nhưng lời chỉ nói nửa chừng.
Khi ấy cả nhà ta đều hiểu, nàng đang đợi ta và Phó Cẩm Hằng thành thân.
Chỉ khi lợi ích của Phó – Từ hai nhà gắn kết chặt chẽ, nàng mới thật sự yên tâm thúc đẩy Dụ Dương bước lên ngôi Thái tử.
6
Từ trong cung trở ra, ta ghé về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Mẫu thân nói với ta, Thánh thượng đã trả lại binh quyền cho ca ca ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mừng đến suýt rơi lệ.
Từ khi Thánh thượng thu lại binh quyền, mấy năm nay, nhà ta trên triều đình vẫn phải dè chừng từng bước, không dám có nửa điểm sơ sẩy.
Giờ binh quyền được giao lại, điều này có nghĩa, Thánh thượng có lẽ đang mở đường cho Dụ Dương.
“Khâm Thiên Giám đang chọn ngày, việc lập Thái t.ử chắc chắn sẽ định ra trước Tết, cả nhà ta cuối cùng cũng có thể yên tâm mà ngủ một giấc.”
Ta niệm liền bảy tám tiếng A di đà Phật.
Chỉ mong việc này đừng sinh ra biến cố gì nữa.
“Chỉ khổ cho con thôi, nếu Phó Yến không còn nữa, con phải làm sao?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Mẫu thân ta nghĩ đến ta, liền khóc.
“Nếu Phó Yến mất, con sẽ thủ tiết cho chàng.”
Ta sẽ làm một vị Từ cô nãi nãi có quyền thế, có tiền bạc, có nhàn rỗi.
Muốn thanh tịnh thì ở biệt viện, muốn có con cháu vây quanh thì rộng rãi chút, tự nhiên có cháu trai cháu gái hiếu kính bên cạnh.
Chỉ nghĩ thôi, ta cũng thấy những ngày đó đẹp đẽ biết bao.
“Con à! Ta thật lo con không gả được cho Phó Cẩm Hằng thì sống không nổi nữa.”
Mẫu thân xoa đầu ta:
“Con bỗng dưng trưởng thành, ta và phụ thân con đều rất mừng.”
Đến mức sống không nổi thì không, nhưng buồn thì chắc chắn là buồn.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, trong mọi kế hoạch tương lai của ta đều có Phó Cẩm Hằng.
Nhưng, Phó Cẩm Hằng có quan trọng đến đâu, cũng không bằng sự hưng thịnh của nhà mẹ đẻ, càng không bằng chính cuộc đời ta.
“Con về đây, buổi trưa Phó Yến còn một thang thuốc, con phải trông chừng.”
Mẫu thân tiễn ta ra đến cửa, nhìn ta bước vào cổng Phó phủ mới quay về.
Khi ngang qua Hữu viện, ta ghé thăm Phó phu nhân, bà giữ ta lại ăn trưa, ta cũng không từ chối.
Bản tính con người thật kỳ lạ, Phó Cẩm Hằng bỏ trốn hôn sự, Phó phu nhân đối với ta thì áy náy.
Nhưng nếu ta tỏ ra quá thờ ơ, hoặc ta biểu lộ tình cảm với Phó Yến, thì sự áy náy ấy sẽ biến thành giận dữ, thậm chí hoài nghi ta và Phó Yến có âm mưu, cố ý làm vậy.
Vì thế, bữa trưa ấy ta chỉ ăn một miếng nhỏ, khóc một trận rồi mới trở về viện mình.
7
Hôm nay tinh thần của Phó Yến dường như đặc biệt tốt, chàng thậm chí còn ra phơi nắng.
Chàng rất gầy, khoác áo choàng xanh biếc, tựa vào nhuyễn tháp trải t.h.ả.m lông trắng, dung mạo giống Phó công gia, vô cùng tuấn tú thanh nhã, lại mang theo vài phần anh khí nhàn nhạt.
Nếu chàng khỏe mạnh, ắt hẳn sẽ có nhiều nữ t.ử ái mộ.
Đương nhiên, nếu chàng khỏe mạnh, Phó công gia đã sớm thỉnh phong cho chàng làm thế t.ử rồi.
“Về rồi à.”
Giọng chàng cũng rất êm tai, không nhanh không chậm, như tiếng dây cung khẽ rung.
“Đại ca.”
Ta hành lễ, ngồi xuống chiếc ghế Ngữ Nhi dọn đến:
“Huynh đã uống t.h.u.ố.c chưa?”
“Ừm, làm phiền muội lo lắng rồi.”
Chàng nói xong khẽ ho khan:
“Vào cung mọi việc thuận lợi chứ, có gặp được Tam điện hạ không?”
“Gặp rồi. Đêm qua Thánh thượng đích thân đưa Dụ Dương vào Phượng Ngô cung, từ nay Dụ Dương phải đổi miệng gọi muội là biểu tẩu.”
“Ta còn chưa từng gặp Tam điện hạ, năm nay đã mười tuổi rồi phải không?”