Yến Tiệc Đông Cung

Chương 1: 1



Đêm tân hôn, bạch nguyệt quang của Thái tử lấy cái c.h.ế.t nhảy sông uy hiếp, ép Thái tử vứt bỏ ta mà đi.

 

Tất cả mọi người đều chờ xem ta sẽ đau khổ mà náo loạn, nhưng ta lại ngoan ngoãn khuyên rằng:

 

“Nhân mạng quan trọng, Điện hạ mau đi đi.”

 

Thái tử hài lòng rời đi, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thanh danh mất sạch, thân trúng tên xuyên tim, c.h.ế.t trong thảm cảnh.

 

Kiếp trước, ta từng cầm đao chặn trước n.g.ự.c hắn, ngăn cản bước chân hắn ra khỏi phủ.

 

Dù đã giữ được danh tiếng cho Đông cung, nhưng ta lại mang tiếng ghen tuông, ác độc bức c.h.ế.t bạch nguyệt quang của Thái tử.

 

Từ đó về sau, Thái tử và ta diễn vở kịch phu thê ân ái giả dối.

 

Cho đến khi ta sắp sinh nở, hắn dùng một tội danh vô căn cứ để tru di cửu tộc của ta.

 

Ngay cả đứa con chưa chào đời trong bụng ta cũng bị m.ổ b.ụ.n.g lấy ra, sau đó nhấn chìm trong nước bẩn.

 

“Chứng kiến người thân yêu nhất c.h.ế.t trước mắt mà không thể làm gì được, đau lắm phải không? Đau là đúng rồi, cảm giác này đã giày vò trẫm suốt mười năm.”

 

“Là ngươi ngăn cản trẫm, mới khiến A Ninh mất mạng. Giờ đây, ngươi phải trả món nợ m.á.u này.”

 

Đôi mắt ta đỏ ngầu vì hận thù, liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận.

 

Không ngờ khi mở mắt ra, ta lại sống lại.

 

Kiếp này, vinh hoa phú quý ta muốn, mạng của bọn họ, ta cũng muốn.

 

01

 

“Không xong rồi, Điện hạ! Thẩm cô nương trèo lên thành cầu hộ thành, nói rằng nếu Điện hạ không đích thân tới cho nàng ta một lời giải thích, nàng ta thề sẽ không tiếp tục sống!”

 

Dải lụa đỏ trong tay siết chặt, ta mới giật mình nhận ra mình đã trùng sinh.

 

Hơn nữa, trùng sinh về đúng ngày ta và Thái tử Chu Từ thành hôn.

 

Kiếp trước, hôm nay cũng diễn ra cảnh tượng này.

 

Thẩm Ngưng, ỷ vào thân phận nữ tử xuyên không, biết trước mọi việc nên kiêu ngạo ngang ngược, chuyện gì cũng muốn giành phần hơn với ta.

 

Chính vào chuyện hôn sự với Thái tử, nàng ta lại vì thân phận không đủ mà thua cuộc thảm hại.

 

Vậy mà vào đêm đại hôn của ta, để khiến ta bẽ mặt, nàng ta lại lấy cái c.h.ế.t nhảy sông uy hiếp, ép Thái tử bỏ ta mà đi.

 

Kiếp trước, khi còn là Thái tử phi, ta từng vì tiền đồ của Đông cung và danh tiếng của chính mình mà rút thanh bảo kiếm do Hoàng thượng ban, đứng chắn trước mặt Thái tử, khổ tâm khuyên nhủ:

 

“Điện hạ và ta là phu thê được Thánh thượng ban hôn, cho dù ngài không tình nguyện, cũng không nên trong ngày đại hôn bỏ ta mà đi, công khai làm mất mặt Hoàng thượng.”

 

“Tam hoàng tử dã tâm hừng hực, Ngũ hoàng tử rình rập chờ thời, Điện hạ thật sự muốn dâng nhược điểm cho bọn họ sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yen-tiec-dong-cung/1.html.]

Vì tiền đồ và danh tiếng, Thái tử đành lưu lại.

 

Nhưng không ngờ, Thẩm Ngưng lại thực sự nhảy sông.

 

Thậm chí, trước mặt mọi người, nàng ta còn để lại câu:

 

“Ta chỉ trách sinh không gặp thời, lại gặp phải người như Tuế Thư ức hiếp, ép ta đến bước đường cùng, không còn cách nào sống tiếp.”

 

Ngay lập tức, ta trở thành kẻ hung ác bức c.h.ế.t tiểu thư phủ Hầu.

 

Đối mặt với lời chỉ trích của thiên hạ rằng ta ghen tuông, tâm địa độc ác, Thái tử còn lên tiếng an ủi:

 

“A Ninh vốn là kẻ xuyên đến từ dị thế, một kẻ biết trước vận mệnh để giành lợi thế. Cho dù cô ta không phải là Thái tử phi, dù ta có đi hay không, thì cái c.h.ế.t của cô ta cũng là chuyện đã định. Việc này không liên quan đến nàng.”

 

“Trái lại, nàng một lòng tận tâm, không hề giấu giếm giúp đỡ ta. Được cùng nàng sánh vai, là phúc phận lớn nhất đời ta.”

 

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, tin tưởng hết lòng, từ đó cùng hắn đồng tâm hiệp lực, dốc lòng mưu tính trong ngoài, thậm chí còn khẩn cầu phụ thân là Đại tướng quân dốc sức tương trợ.

 

Rốt cuộc, ta cũng giúp hắn bước lên ngôi vị chí tôn.

 

Nhưng điều hắn làm đầu tiên sau khi nắm quyền trong tay, chính là báo thù ta.

 

02

 

Phụ thân ta, người cả đời cầm binh chinh chiến sa trường, cùng huynh trưởng ta, người chính trực không sợ cường quyền, đã bị hắn lừa đến dưới chân thành.

 

Hàng vạn mũi tên đồng loạt b.ắ.n ra, xuyên thấu n.g.ự.c họ.

 

Chu Từ vẫn chưa dừng lại.

 

Hắn ra lệnh tròng dây thừng vào cổ phụ thân và huynh trưởng khi họ vẫn còn thoi thóp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khi ta vừa tự tay mở cổng thành, lao ra cứu người, dây thừng trên cổng thành bị kéo căng, lôi bổng hai người lên không trung ngay trước mắt ta.

 

Còn ta, vừa nhào tới đã bị vệ binh đè chặt xuống đất, không thể động đậy.

 

Giữa tiếng khóc thê lương của ta, phụ thân và huynh trưởng dần tắt hơi thở cuối cùng.

 

Lúc này, Chu Từ mới chậm rãi xuất hiện.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt âm trầm, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn nhuốm máu:

 

“Ta từng nghĩ, mỗi khoảnh khắc ở bên ngươi, ta phải làm thế nào để lột da, rút gân ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết, A Ninh mới có thể tha thứ cho ta.”

 

“Vu Tuế Thư, chứng kiến người thân yêu nhất c.h.ế.t ngay trước mắt mà không thể cứu được, rất tàn nhẫn, rất đau đớn, phải không? Đau là đúng rồi.”

 

“Nỗi đau mất đi A Ninh đã giày vò ta suốt mười năm. Hôm nay, đến lượt ngươi phải đền tội.”

 

Lưỡi d.a.o lạnh như băng được hắn tự tay cắm vào bụng ta.

 

Đứa con tám tháng trong bụng ta bị hắn mổ sống, m.á.u tươi loang đỏ cả mảnh đất dưới thân.