Yến Tiệc Đông Cung

Chương 2



Đứa trẻ được lôi ra khỏi cơ thể ta vẫn còn thoi thóp thở, thế nhưng Chu Từ chỉ khẽ cười, nhặt lấy hài nhi còn nguyên m.á.u me, nhúng thẳng vào thùng nước phân tanh tưởi, rồi ném xuống hộ thành hào.

 

Dòng nước đục ngầu cuốn trôi sinh mệnh non nớt ấy.

 

Toàn bộ cửu tộc nhà họ Vu đều bị xử trảm với tội danh câu kết địch phản quốc.

 

Người cháu gái nhỏ từng ríu rít gọi hắn là “Điện hạ thúc thúc” cũng bị chính hắn tự tay bẻ gãy cổ, rồi tiện tay ném xuống dưới chân ta.

 

Giẫm lên vai ta, Chu Từ gằn giọng, ánh mắt đầy thù hận:

 

“Đây đều là những món nợ ngươi phải trả. Dùng m.á.u của toàn bộ cửu tộc nhà ngươi để chuộc lại tội lỗi!”

 

Nỗi đau xé tim gan tựa vạn mũi tên xuyên thấu tâm can ta.

 

Khi hắn quay lưng bỏ đi, ra lệnh lăng trì xử tử ta, ta trong cơn tuyệt vọng tột cùng đã rút trâm cài tóc từ xác cháu gái, dốc hết sức lực cuối cùng đ.â.m thẳng vào cổ hắn.

 

Máu tươi phun ra, b.ắ.n lên ba thước.

 

Chu Từ trợn mắt ngã xuống.

 

Còn ta, lập tức bị quân lính xông tới vung đao c.h.é.m thành từng mảnh, c.h.ế.t không toàn thây.

 

Không ngờ, ta lại trùng sinh.

 

Kiếp trước, ta chọn lưu lại Chu Từ, nhưng kết cục chỉ là thanh danh hủy hoại, cửu tộc bị diệt, c.h.ế.t không toàn thây.

 

Nếu đã được sống lại một lần nữa, thì kẻ phải thân bại danh liệt, c.h.ế.t không chỗ chôn mới chính là hắn.

 

“Điện hạ!”

 

Ta vén khăn voan đỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Từ.

 

“Nhân mạng quan trọng, ngài cứ đi đi.”

 

Ánh mắt Chu Từ chợt tối lại.

 

Hắn dừng lại trong giây lát, đôi con ngươi đen sâu thẳm dán chặt lên gương mặt ta, như thể đang suy xét điều gì.

 

Nhưng rồi, khi nghe tiếng hối thúc của thị vệ, hắn không chút do dự xoay người rời bước.

 

“Thái tử phi thấu hiểu đại nghĩa, là phúc phận của ta. Ta đi rồi sẽ trở lại.”

 

Vạt áo cưới đỏ thẫm lướt qua mu bàn tay ta, khiến da thịt ta nổi hết gai ốc.

 

Tựa như từng lỗ chân lông đều đang gào thét: “Giết hắn! Giết hắn!”

 

Ta cắn răng, cưỡng chế sát ý trong lòng, gượng cười nhìn theo bóng hắn khuất dần.

 

Chỉ đến khi dáng người ấy hoàn toàn biến mất sau cửa lớn, ta mới thở phào một hơi thật sâu.

 

Vờ như đau đớn quặn thắt, ta vội vã trốn về tân phòng, không gặp bất kỳ ai.

 

Ngay sau đó, ta cởi phăng bộ hỷ phục, giắt lấy một cây cung nhỏ, rồi men theo ký ức kiếp trước, mở cửa mật đạo sau giá sách, lặng lẽ ra khỏi thành.

 

“Đã là Trữ quân, mà lại để bản thân mắc kẹt trong lưới tình, bị người khác điều khiển. Để xem Thái tử điện hạ có bao nhiêu can đảm dám vì tình yêu mà bất chấp tất cả.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Kẻ chạy theo tình là hắn.

 

Vậy thì người phải chịu cảnh bị cả kinh thành cười nhạo, bị Hoàng đế và Hoàng hậu trách phạt, tuyệt đối không thể là ta.

 

03

 

Ta ẩn mình bên bờ hào hộ thành, lặng lẽ chờ đợi nửa khắc. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Quả nhiên, không lâu sau, Chu Từ xuất hiện trong bộ y phục thường dân, lén lút bước đến bên cạnh Thẩm Ngưng. 

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng Thẩm Ngưng trong bộ áo mỏng lay động theo gió, trông như sắp theo cơn gió mà bay đi bất cứ lúc nào. 

 

Vừa trông thấy Chu Từ, nàng ta lập tức nhào vào lòng hắn, khóc rưng rức: 

 

“Thiếp còn tưởng mình sẽ bị hệ thống xóa sổ, không bao giờ được gặp lại Điện hạ nữa.” 

 

“May mà ngài đã tới, cũng xem như thiếp đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống rồi.” 

 

Thấy Chu Từ im lặng, Thẩm Ngưng liền bấu chặt lấy tay áo hắn, bĩu môi làm nũng: 

 

“Điện hạ giận thiếp sao? Ngài cũng đâu lạ gì những nhiệm vụ kỳ quái của hệ thống. Thiếp cũng là bị ép buộc thôi.” 

 

Vừa nói, nàng ta vừa đưa cổ tay ra trước mặt hắn, để lộ một vết cắn tím bầm, rớm máu: 

 

“Vì chống lại hệ thống, thiếp suýt tự cắn c.h.ế.t chính mình. Nếu Điện hạ không tin, chi bằng để thiếp c.h.ế.t đi cho rồi.” 

 

Dứt lời, Thẩm Ngưng làm bộ nhào xuống dòng nước lạnh thăm thẳm. 

 

Chu Từ biến sắc, vội vòng tay ôm chặt lấy nàng ta, giữ chặt không cho nàng ta nhảy. 

 

“Ta biết nàng sợ nước, đừng làm chuyện dại dột.” 

 

Giọng nói hắn run run, trái tim như bị những giọt nước mắt ấy làm mềm nhũn. 

 

Hắn cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên gò má đầy nước mắt của Thẩm Ngưng: 

 

“Là ta có lỗi với nàng, A Ninh. Ta biết nàng vì ta mà đã hy sinh quá nhiều.”

 

Thẩm Ngưng đôi mắt đẫm lệ, giọng nói nghẹn ngào: 

 

“Không trách Điện hạ, chỉ trách nhà họ Vu quá ức h.i.ế.p người, khiến ngài không còn lựa chọn nào khác.” 

 

“Nhưng không sao, vì đại nghiệp của Điện hạ, những ấm ức của A Ninh này chẳng đáng là gì.” 

 

“Chỉ là hình phạt như rút gân lột xương của hệ thống mà thôi. Chỉ cần trong lòng Điện hạ có A Ninh, thì có khổ mấy thiếp cũng cam lòng chịu đựng.” 

 

Chu Từ càng nghe càng xót xa. 

 

Hắn không kìm được mà giơ tay lên trời, nghiến răng thề độc: 

 

“Nàng hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa. Chờ đến khi ta nắm trọn đại quyền trong tay, việc đầu tiên ta làm chính là diệt sạch cửu tộc nhà họ Vu để giải hận cho nàng.” 

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngưng bừng lên nét cười rạng rỡ. 

 

Dưới ánh trăng, nụ cười ấy vừa mỏng manh, vừa quyến rũ đến mê hoặc. 

 

Chu Từ không cầm lòng được, cúi đầu hôn nàng ta, quên hết mọi thứ xung quanh.