Dọc đường, Chu Từ vừa gào thét vừa ra lệnh g.i.ế.c sạch phi tần và hoàng tử để hả giận.
Thiên hạ liền lan truyền rằng hoàng đế bị Lệ phi hạ độc đến phát điên.
Thái tử như mong ước, đăng đàn xử lý chính sự, còn Chu Từ thì bị giam trong cung Quan Chước, không được phép rời khỏi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngày ngày, A Phu bón thuốc bổ cho y, đến khi tứ chi y tê liệt, nằm liệt giường, toàn thân đầy những vết lở loét hôi thối.
Dù đau đớn tột cùng, y vẫn phải trơ mắt nhìn A Phu cùng những “thái giám” cường tráng triền miên hưởng lạc.
Y rên rỉ cầu xin, mà cổ họng chẳng thể phát ra lời.
“Đừng nhìn ta như thế. Đàn ông các ngươi được tam thê tứ thiếp, ta cớ sao không thể có nam sủng?
“Không lẽ ngươi cho rằng ta phải giữ trinh tiết vì ngươi?
“Ta vừa có quyền, vừa có tiền, vừa có thời gian. Không chọn chàng trai sáu múi chân dài mà đi hầu hạ cái xác bất lực của ngươi ư?”
Chu Từ trợn trừng mắt, lập tức bị ép uống một bát canh nóng bỏng.
Toàn thân co giật vì đau đớn, A Phu lại thản nhiên nói:
“Bệ hạ phát sốt rồi, tối nay dội nước lạnh cho hắn.”
Trời đổ tuyết dày, Chu Từ bị ngâm trong nước băng giá.
Giữa cơn tê tái, y bỗng nhớ đến đời trước, nhớ đến sự dịu dàng của ta, Sở Tuệ Thư.
Giọt lệ trào khỏi khóe mắt:
“Thư nhi... Thư nhi...”
Ta đứng xa xa, thở dài:
“Giam hắn xa hơn một chút đi. Ta không muốn nghe thấy tiếng của hắn nữa.”
“Được, vậy thì giam vào nơi xa nhất.”
Chu Từ đông cứng trong cơn tuyệt vọng, ánh sáng trong mắt dần lụi tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta cúi xuống, thì thầm bên tai y:
“Mối thù đời trước, không đội trời chung.
“Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng. Mà sẽ khiến nửa đời còn lại của ngươi sống không bằng chết.”
Ba mươi năm sau, Chu Từ chỉ còn da bọc xương, tuyệt mệnh trên chiếc giường sắt trong ngục lạnh lẽo.
26
Con trai ta, tân đế, đăng cơ chưa tròn năm năm, đã viện cớ tâm sức không đủ, nhường lại ngôi vị cho hoàng muội.
Triều đình dẫu chấn động, song văn võ bá quan đều đồng lòng phò tá, lại thêm Thái hậu và các vị Thái phi hết lòng ủng hộ, nên sóng gió cũng không lớn.
Nữ nhi của ta, chính ta đã đích thân truyền thụ đạo trị quốc, lại có Quý phi dạy nàng lễ nghi thế gia, Hiền phi chỉ bảo dược lý, thêm nữa là Thục phi kể cho nàng nghe từng chi tiết về thời đại thịnh thế Đại Đồng.
Nàng chăm chỉ học tập, sáng tối miệt mài, mong trở thành bậc nữ đế ghi danh thiên cổ, mở ra thái bình vạn thế,
Cũng mong đem lại tự do và bình đẳng cho nữ nhi thiên hạ.
Ta cùng vài vị Thái phi, thấy nàng có tài trí và tâm kế, trong nữ học cũng đã tìm được không ít trợ thủ, liền yên lòng rời cung, dạo khắp năm hồ bốn biển, tìm kiếm những khả năng mới.
Cho đến khi Thục phi tuổi ngoài ba mươi, trong một đêm bạc trắng mái đầu, nắm lấy tay chúng ta, ngước nhìn vầng nhật dần lặn phía tường thành Tây Bắc, nước mắt lặng lẽ lăn dài:
“Khai giảng rồi, ta phải về thôi.
“Cảm tạ các tỷ, đã giúp ta hoàn thành nhiệm vụ công lược. Chúng ta đều là những nhân vật chính, hắn là nam chính, còn các tỷ đều là đại nữ chủ cả.
“Ta rất thích, rất thích gió Tây Bắc, mưa Giang Nam, thanh âm của dàn nhạc tấu khúc xuân sớm...
“Và thích... các tỷ.”
Nàng đi rồi, bàn cờ bốn người thành ba, thiếu hẳn nồi lẩu, ly trà sữa và đĩa khoai tây chiên, ngày tháng cũng dần trở nên nhạt nhẽo.
Mãi cho đến khi một cô nương từ trên cây nhót xuống, đôi mắt to tròn giống hệt Thục phi, cười tít mắt nhìn chúng ta:
“Đến kỳ nghỉ rồi, ta lại đăng ký làm việc bán thời gian đây!”
(Hết)