Bị giam cấm trong cung Vị Ương, mấy vị đại thần cũ từng phục vụ Đông cung đều tới thăm ta.
Gió thu cuốn lá vàng rơi, lạnh buốt len qua tay áo ta, ta ôm lấy hài tử trong lòng, thở dài một tiếng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Trời sắp đổi rồi, ai về nhà nấy, thu dọn hành trang đi.”
Mấy người kia lập tức hiểu rõ ý tứ.
Năm sau, Chu Từ trong cơn đắc ý đã đưa Lệ phi chưa từng thấy cảnh sắc Giang Nam đi du ngoạn bằng thuyền, chẳng ngờ lại gặp phải dư đảng của tam hoàng tử phục kích, may mắn giữ được mạng sống, nhưng thân thể suy kiệt, phải nằm liệt giường.
Ta liền nhân cơ hội đó, ra lệnh giam cấm gian tế Lệ phi trong cung Vĩnh Hòa.
Chẳng ngờ ả lại sai người lén chuyển thư về ngoại tộc, định nhân lúc Chu Từ bệnh trọng mà hủy diệt Đại Chu.
Ta lập tức dâng thư ấy lên Thái hậu:
“Hoàng thượng bệnh nặng, thần thiếp không dám quấy rầy người. Nay xin mẫu hậu định đoạt.”
Thái hậu hài lòng với sự chừng mực, biết tiến thoái của ta, liền ban cho Lệ phi một chén rượu độc, tiễn hồn ả về cố quốc.
Đêm ấy, A Phu “vô tình” để lộ tin tức ấy cho Chu Từ hay biết.
Dù đang trọng bệnh, y vẫn gắng gượng lao đến từ đường Thái hậu, lớn tiếng quát mắng...
24
Ngay cả khi gặp chuyện khó quyết đoán, hắn cũng thường ghé vào cung Vị Ương, để hỏi ý kiến của ta.
Ta tuy là Hoàng hậu, nhưng thực tế đã nắm giữ một nửa triều chính.
Các đại thần yêu thích sự khiêm tốn, ôn hòa của Thái tử. Dù không thể làm nên việc lớn, nhưng cũng không gây hỏng đại sự.
Họ không còn tìm đến Chu Từ, mà chỉ cùng Thái tử bàn bạc mọi chuyện.
Rốt cuộc, Chu Từ cũng nhận ra mình dần bị gạt ra ngoài, bèn tìm đến ta, nhưng ta đang bận dạy con gái học đạo trị quốc, nên không gặp y.
Y nổi giận, quay sang cung Hiền phi.
Lúc ấy, Hiền phi đang bận rộn chuẩn bị mở nữ học, thấy y tiều tụy, thì cười hỏi:
“Bệ hạ muốn thần thiếp đối phó Hoàng hậu nương nương sao?
“Nhưng người đâu biết, thần thiếp tiến cung chính là để làm thanh đao cho nương nương.”
Chu Từ sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Y không hay biết, người trong lòng của Vân Nghi chỉ là một thư sinh vô danh tiểu tốt. Tuy bị Thái phó chê xuất thân thấp kém, nhưng chàng vẫn miệt mài đèn sách, mong ngày nào đó đỗ đạt vinh hiển, đường đường chính chính đến cầu hôn nàng.
Thế nhưng, hôm ấy, khi Chu Từ hẹn hò cùng Thẩm Ngưng, vô tình bị thư sinh ấy phát hiện. Chàng thư sinh kia giống như chiếc lá khô, lặng lẽ bị thủ tiêu trong một con hẻm tối.
Ngày hôm ấy, thư sinh dùng tiền chép sách để mua cho Vân Nghi một cây trâm bạc. Không hoa văn, không châu ngọc, chỉ là một cành bạc trần trụi, thế mà nàng đã đeo nó cho đến tận bây giờ.
Nàng từng tựa vào lòng ta, khóc nức nở:
“Đều do muội, rõ ràng biết hôm ấy gió lớn, chỉ lo đưa khăn tay, lại không giữ chàng lại trong phủ. Ai hay, một cơn gió thoảng, lại thổi chúng ta mỗi người một nơi.
“Thư tỷ, phải làm sao đây? Muội sắp quên mất gương mặt của chàng rồi.”
Chàng thư sinh ấy đã trở thành vết sẹo trong tim Vân Nghi. Từ đó về sau, nàng chẳng còn yêu ai, chỉ một lòng mong đòi lại công bằng cho người mình thương.
“Vậy nên, bệ hạ cho rằng, thần thiếp nên làm gì bây giờ?”
Lúc ấy, Quý phi đang cầm danh sách thuế má mà Hộ bộ trình lên, chăm chú nghiên cứu.
Nghe tin Chu Từ đến tố cáo Hoàng hậu và Hiền phi có ý định hại mình, Quý phi khẽ sững người, rồi lại lấy khăn tay che miệng, bật cười thành tiếng:
“Bệ hạ chẳng phải là đã mất trí rồi ư?”
Chu Từ gào thét, lệnh cho Quý phi truyền tin gọi Đại tướng quân đến cứu giá.
Cười đủ rồi, Quý phi chợt thu lại nét mặt, lạnh giọng nói:
“Người lấy tư cách gì mà cầu cữu phụ giúp đỡ?
“Chẳng lẽ đã quên, để hãm hại Tứ hoàng tử, người từng làm những chuyện gì sao?”
Chính Chu Từ đã sai người đưa cô em gái yêu quý của Vương gia lên giường Tứ hoàng tử, khiến người đệ đệ được phụ hoàng thương yêu nhất kia bị giáng đến Bắc Hàn, chưa đầy nửa năm đã héo mòn mà chết.
“Muội muội ấy là ta ôm ấp từ bé, Tứ hoàng tử trong lòng ta là vầng trăng sáng ngời, thanh khiết không tì vết. Vậy mà ngươi, đã hại c.h.ế.t cả hai.
“Ta hận không thể moi t.i.m ngươi, uống m.á.u ngươi. Chỉ là, ta nhẫn nhịn đến hôm nay đã là quá khổ sở rồi.”
Chu Từ ngã khuỵu xuống đất, lập tức bị ép uống một bát dược khiến người phát điên.
“Hạ dược suốt bao nhiêu năm, mãi đến chuyến Giang Nam mới lấy đi nửa cái mạng của ngươi. Chúng ta thật đã chờ đợi khổ sở biết bao.”
“Ngươi... các ngươi...”
“Ôi trời ơi, bệ hạ sao lại ngã thế này? Để thần thiếp dìu người về nghỉ ngơi.”
A Phu xuất hiện, giọng điệu trào phúng, chẳng thèm nể nang, rồi không chút khách khí mà kéo Chu Từ đi.