Bàn tay ta cứng đờ, ta vội vàng làm ra vẻ khổ sở:
“Thần thiếp cũng không muốn vội vàng thế này.
“Nhưng điện hạ cũng rõ, Đông cung hiện nay tứ bề thọ địch, thanh danh lại chẳng mấy tốt đẹp. Nếu không nhanh chóng thu nhận thêm vài trợ lực, làm sao có thể áp chế được thế lực của Tam hoàng tử?”
Những lời này như ngầm nói: Ta cũng chỉ đang thu dọn mớ hỗn loạn từ vụ bê bối đêm tân hôn mà hắn gây ra thôi.
Khóe miệng Chu Từ khẽ giật, giọng nói cứng ngắc:
“Khó cho nàng... phải hy sinh cho ta nhiều như vậy.”
Hy sinh cho hắn ư?
Nực cười!
Ta chỉ đang chuẩn bị đường lui cho chính mình.
Thay vì chờ đến lúc Chu Từ lung lạc lòng người, ép người ta vào phủ, chi bằng ta chủ động chọn trước vài người cùng chí hướng để cùng nhau mưu tính đại sự.
Tâm phúc của Thái hậu, cháu gái ruột của Đại tướng quân, và muội muội của Thái phó.
Đều là những người tài đức vẹn toàn.
Kẻ nào mà không hơn Thẩm Ngưng cả trăm lần?
11
Thẩm Ngưng nói không sai.
Có gì khiến người ta mãi mãi khắc ghi hơn một ánh trăng sáng đã khuất?
Nàng ta đã chết, nhưng lại trở thành vết sẹo vĩnh viễn trong lòng Chu Từ.
Mà ta... chính là kẻ cầm d.a.o đ.â.m ra nhát chí mạng đó.
Chỉ cần ta còn đứng trước mặt hắn một ngày, hắn sẽ mãi không thể quên được rằng người con gái hắn thương yêu đã c.h.ế.t trong tay ta.
Vết thương ấy cứ thế lở loét, ăn sâu đến tận xương tủy.
Cơn đau dai dẳng ngày qua ngày gặm nhấm tâm trí hắn, và rồi một ngày nào đó sẽ trở thành lý do để hắn giơ d.a.o về phía ta.
Nhưng con người, vốn dĩ phức tạp.
Vừa tiếc nuối thứ không thể có, lại vừa dễ dàng mệt mỏi với những điều thân thuộc.
Khi ta tự tay dâng danh sách những giai nhân được tuyển chọn lên Hoàng hậu, người nhìn ta với ánh mắt đầy phức tạp:
“Những người này, gia thế và dung mạo đều không có gì để chê trách. Chỉ là...”
Ta giả vờ tỏ ra nhẫn nhịn, gượng gạo mỉm cười:
“Thư nhi không bận tâm đến ân sủng hay địa vị của bản thân.
“Giờ Đông cung tứ bề đều là địch, đây chính là lúc cần có thêm đồng minh vững chắc. Dù là Thái hậu hay Thái phó, chỉ cần họ có thể giúp ích cho Đông cung và điện hạ, nhi thần tuyệt đối không oán thán.”
Hoàng hậu nghe vậy, không khỏi xúc động, liền nắm lấy tay ta, khẽ vỗ về:
“Xưa nay, bổn cung luôn có chút thành kiến với con.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Nhưng nay mới thấy, Thư nhi quả là bậc hiền thê đức hạnh, luôn biết nghĩ cho đại cục.
“Đây là phúc phần của A Từ, cũng là may mắn của Đông cung.”
Kiếp trước, Hoàng hậu từng bao lần phạt ta đứng giữa trời rét mướt ngoài cổng cung Vị Ương.
Vậy mà kiếp này, người lại hài lòng về ta đến thế.
Thậm chí, khi ba vị tiểu thư được tuyển chọn vào Đông cung, Hoàng hậu còn đích thân răn dạy họ một phen, căn dặn tuyệt đối không được khiến ta buồn lòng.
Nhưng bà đâu biết rằng, ba người này từ lâu đã bí mật liên hệ với ta.
Chỉ sau khi nhận được cam kết của họ, ta mới dám dâng danh sách lên cho Hoàng hậu.
Họ vào Đông cung, không phải để giành sủng ái.
Ban đầu, Chu Từ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, không buồn bước chân đến viện của bất kỳ ai.
Chu Từ luôn ghi nhớ lời căn dặn của Hoàng hậu, nên tỏ ra săn sóc ta hơn trước.
Hắn nắm lấy tay ta, nghiêm giọng nói đầy chắc chắn:
“Ta và nàng vừa mới thành thân, nếu lúc này ta lại thiên vị kẻ khác, chẳng phải sẽ khiến Thư nhi mất mặt, tổn thương lòng nàng sao?
“Ta không đi đâu cả, ta chỉ ở bên nàng thôi.”
Nhưng khi hắn đi ngang qua hoa viên, dưới tán cây đào đang rơi từng cánh mỏng manh theo gió, hắn bỗng sững lại.
Ở đó, giữa khung cảnh đào rơi như mưa, thấp thoáng bóng dáng một nữ tử thanh thoát, tựa như tiên nữ giáng trần.
Đêm ấy, hắn đã đến viện của Triệu Vân Nghi – vị Lương viên do Thái hậu ban cho.
Ta ngồi bên ngọn đèn, lật giở một quyển sách ghi lại những chuyện lạ kỳ trong thiên hạ.
Cạnh ta, tiểu nha hoàn bực dọc lẩm bẩm:
“Đúng là không thể tin lời nam nhân.
“Nhưng nương nương, điện hạ bị người ta quyến rũ rồi, người vẫn bình thản như thế sao?”
Đúng là con bé ngốc, nó đâu hiểu được.
Một gã nam nhân giả dối đến phát tởm, mỗi lần gần hắn, ta đều phải tắm rửa đến ba lần mới thấy bớt ghê sợ.
Nếu không phải vì con cái, ta thà để hắn mãi mãi không bước chân vào viện của mình.
12
Hôm sau, khi ta cùng Chu Từ vào cung thỉnh an Hoàng hậu, hắn khẽ dụi mũi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng:
“Đêm qua... ta uống hơi nhiều.
“Thư nhi đừng giận ta nhé.”
Ta ngoan ngoãn lắc đầu, mỉm cười dịu dàng:
“Những tỷ muội trong Đông cung đều là người của điện hạ.
“Chúng ta ai nấy đều mong mỏi được điện hạ để mắt tới. Thần thiếp là Thái tử phi, đương nhiên phải rộng lượng khoan dung.”
Chu Từ nghe thế, thở phào một hơi nhẹ nhõm.